Hiển thị các bài đăng có nhãn Chơi gái cơ quan. Hiển thị tất cả bài đăng

Chơi gái cơ quan - Phần 9



Về đến nơi thì thấy đôi kia có vẻ như đã hết chuyện, ngồi tránh mưa nắng ở gốc cây, chờ anh em tôi về.
– Khiếp, đi gì mà lâu thế hai người ?

Phần 8
Phần 9
Hương hình như đang ngượng nghịu, chưa tìm ra cách trả lời thích hợp, tôi đỡ lời.
– Úi, trên kia nhiều chỗ đẹp ơi là đẹp.
– Thế hả anh ?
– Trên kia thì không tắm được, vì nước cạn. Nhưng mà đẹp lắm.
– Mình ăn trưa đi anh. Tụi em đói lắm rồi.
– Sao hai người không ăn trước đi, đợi bọn anh làm gì. Đấy là Hương đòi về, chứ để cho anh á, chiều tối …
– Hứ, anh cũng kêu đói đấy thôi. – Hương bảo.
– Đói là việc của đói nhé, về là chuyện khác.
– Thôi, mình ăn đi. Nghe gì anh X. Hương nói vẻ tự tin như thể …
Cả bọn giở đồ ăn nguội ra, bánh mỳ, giò, trứng luộc. Đồ uống thì có nước khoáng, coca và không quên, hai thằng cũng 1 chai quốc lủi. Híc, để hôm nay thử làm trò gia đình với hai em xem sao. Keke. Cắt đôi chai nước khoáng uống đã hết làm chén, tôi quay qua cậu kia.


truyen sex



– Anh em mình làm tý nhỉ.
– Khiếp hai anh này, gặp nhau khi nào cũng nhậu.
– Khà khà, rượu ngon, mồi ngon, bạn hiền. Không uống nó phí rượu đi à.
– Cấm có say đấy nhá.
– Có chừng ý thôi, bằng voi uống thuốc gió. Tôi cười .
Hai em cũng bày biện mâm đĩa như thật, hai thằng nhâm nhi và thi thoảng nhờ hai em phục vụ. Uống như hai thằng chồng.
– Đói bụng, ăn ngon quá hai em ạ.
– Vâng. Em đói run hết cả tay rồi này. Nước suối lạnh quá. – Hạnh bảo.
– Chưa biết run tay vì cái gì. – Tôi cười nghi hoặc và ánh mắt chừng như thăm dò.
– Đói thật đấy anh ạ. – Hương đỡ lời.
– Em có run tay như Hạnh không ?
– Em sắp.
– Em nếu có run thì không phải vì đói mà là vì no.
Tôi ghé tai thì thầm. Mặt Hương đỏ lựng, phát vào vai tôi thùm thụp.
– Anh này, nói linh tinh.
– Hơ hơ, không phải thật sao.
– Không nói chuyện với anh nữa. Chỗ này đẹp chị Hạnh nhỉ ?
– Uh, đẹp thật.
– Hôm sau đi nữa nhé ? – Tôi quay qua nhìn Hương.
– Vâng, lần sau đi nữa … Tiêu cho hết tiền đi. Quỹ còn nhiều lắm.
Nói đến quỹ, giám đốc ưu ái lại kêu tôi lên thưởng tiếp. Được bao nhiêu tôi giao cho Hương cả. Cũng nhiều nhiều. Nghĩ đến cái đoạn chị em kêu lương với thưởng thấp, tôi thăm dò.
– Này, chỗ đó còn nhiều không Hương ?
– Còn …
– Theo anh thì thế này nhé. Em chia hai rồi lại chia bốn giùm anh, giống như lần trước ý.
– Vâng, tùy mọi người.
– Em thấy thế cũng hợp lý, Hạnh nói.
– Vậy nhất trí thế nhé.
– OK.
Bữa ăn kéo dài cho đến khi ắnh nắng xiên khoai qua hàng thông. Ước chừng cũng phải đến 3 – 4h chiều. Cả hội ra về, kết thúc một buổi đi chơi lãng mạn và đối với riêng tôi, trên cả tuyệt vời. Cảm giác được sở hữu em, cảm giác được em ôm eo trên suốt chặng được về làm tôi lâng lâng. Về đến nhà em, giúp em thu dọn đồ đạc xong, tôi chào ra về. Mọi người trong nhà hỏi han đã thân tình. Tiễn tôi ra cổng, tôi thì thầm:
– Anh càng ngày càng khó ngủ vì em đấy, Hương ạ.
– Anh cứ đùa em …
– Thật đấy. Bây giờ sáng quá, không hôn được nhỉ ?
– Anh về đi ! – Giọng em lên hơi cao, nhưng cũng đủ cảm tình trong đó.
– Vâng, anh về. Mai gặp lại nhé.
– Vâng, anh về nhé.
– À, chỗ của anh, em cứ giữ lấy nhé. Em gái anh đang đòi đi ăn kem đấy. Hôm nào anh em mình đi ăn kem nhé.
– Vâng, mà anh em nhà anh có vụ gì vậy ?
– Bí mật, hôm nào đi thì hỏi nó. Chỉ biết là anh phải chiêu đãi nó và nhờ em trả tiền, keke.
– Bí với chả mật. Thế hôm nào ?
– Thứ 7 tuần này nhé ? Được không ?
– Vâng.
– Thôi anh về đây, chào em.
– Em chào anh.
Công việc đã bắt đầu đi vào hồi khẩn trương. Sản phẩm ra lò được thị trường đón nhận nồng nhiệt, qua đó, thu nhập của đơn vị tôi tăng lên đáng kể, kéo theo cả một dây chuyền trong nhà máy hoạt động hết công suất để đáp ứng nhu cầu nguyên liệu của đơn vị tôi. Và bắt đầu chiến dịch tăng ca bất tử …
Nhưng hay nhất là những sản phẩm mà nhóm tôi đang làm. Vì khó nhất, mất nhiều thời gian nhất, nhưng bù lại, lại là đẹp nhất và đương nhiên cũng là HOT nhất. Dẫu biết vậy nhưng vì công nghệ thiết bị chưa đổi mới được hết, vậy nên số lượng lại còn hạn chế. Đã vậy lại càng thêm HOT. Y hệt như món mầm đá, khách hàng cứ chờ từng đợt sản phẩm của nhóm tôi và em.
Tuyển thêm vài em nữa vào nhóm, thay đổi giờ giấc sản xuất, đưa vào tình trạng hoạt động 3 ca liên tục . Tôi nhắc cả nhóm :
– Các em về báo với gia đình làm tăng ca nhé. Chế độ hưởng theo hai lần, cả lương sản phẩm lẫn lương hành chính.
– Vâng.
Những ca sáng, ca chiều và nhất là ca 3, mấy anh em làm không ngưng nghỉ. Xen lẫn công việc là mối quan hệ giữa tôi và em dần khăng khít. Không dấu diếm những khát khao, mong muốn được gần gũi em hơn, và trong suy nghĩ, tôi cố gắng tìm cách offline với riêng em, để nghiến ngấu em trong vòng tay tham lam. Và tôi cũng lờ mờ nhận thấy, em cũng khát khao tôi không kém.
Nhớ như in lần đón em đi biển, nhà em chỉ còn lại mình em vào ban ngày, cả nhà em đi làm hết, tôi lựa cơ hội thì thầm với riêng em vào một buổi làm ca sáng.
– Chiều nay anh đến nhà em chơi nhé ?
– Anh đến làm gì ? Anh không đi làm à ?
– Anh nhớ em quá … Tôi nói mà mặt đỏ tía tai.
– Anh lo mà làm đi.
Nói rồi em tôi quay đi, không thèm quan tâm đến tôi ngẩn ngơ mặt chín đỏ. Là vì tôi thừa biết, đến gặp em vào cái giờ đó, chỉ mình tôi và em … ắt phải là như tôi mong muốn. Là hai người sẽ lại quấn vào nhau ngay trong nhà em … Sẽ ra sao và em sẽ đối xử với tôi như thế nào ???
Nghĩ là làm, tan ca 2 vào lúc 14h. Chờ cho em về nhà đủ thời gian make up, tôi lò dò đến nhà em.
– Hương ơi.
Chỉ gọi một tiếng đủ dùng, chó nhà em cất vài ba tiếng sủa đã thấy Hương bước ra cổng.
– Anh vẫn đến à ?
– Vậy sao? Anh nói là anh nhớ em mà.
– Thôi, anh vào đi.
Dắt xe vào nhanh, tôi vẫn còn kịp thấy Hương cài chốt cổng. Y như khi tôi còn ở ngoài. Rót nước mời tôi rồi em xuống nhà.
– Anh chờ em một tý.
– Yes.

 Các bạn đang xem truyện sex dài tập Chơi gái cơ quan tại truyensex69.com chúc các bạn vui vẻ

Ngồi chờ em một lúc lâu trong tâm trí hồi hộp, làm thế nào bây giờ cho thỏa nỗi khát khao. Khi tình yêu đã chín, khi cảm giác mong muốn được hòa nhập với em khiến cho giấc ngủ của tôi gián đoạn bởi những con mơ nóng bỏng. Và ngay bây giờ, tôi vẫn đang ước ao nóng bỏng, ngay tại đây, khi em và tôi còn ngại ngùng …
Bước lên nhà là em trong bộ đồ khác, bộ đồ em vẫn thường mặc ở nhà.
– Em dở tay giặt mấy bộ đồ thì anh đến. Em xuống làm nốt. Anh uống nước đi.
– Anh uống rồi. – Tôi trả lời trong ánh mắt thèm muốn.
– Anh, anh định cho mấy người làm cái mẫu anh em mình đang làm ?
– Anh định cho khoảng 10 – 12 người gì đó. Em chuẩn bị đào tạo cho họ nhé.
– Vâng.
– Mà anh không muốn nói chuyện công việc ở đây .
– Vậy nói chuyện gì ? – Em tôi nhìn tôi có vẻ trách móc.
– Bố mẹ và chị em mấy giờ thì về ?
– Anh hỏi làm gì ?
– Anh muốn …
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy và đi về phía ghế salon em đang ngồi. Hai tay đặt lên bờ vai mềm và định ôm em, hôn ngay tại phòng khách.
– Anh làm gì thế ?
– Cho anh hôn cái .
– Không…
– Hương …
Vòng tay tham lam của tôi không để ý đến những lời nói của em, vẫn tìm cách kéo em tôi vào đam mê.
– Anh, bỏ em ra.
– Anh nhớ em quá.
– Gặp nhau cả ngày trên cơ quan còn chưa chán hay sao mà nhớ với nhung ?
– Cơ quan là cơ quan, là công việc. Còn anh nhớ em, anh nhớ nụ hôn của em, thân hình của em, Hương ạ. Em có nhớ anh không ?
– Không thèm …
Là em nói thế, tin em bây giờ có mà ngố à, tôi thầm nghĩ. Ngồi hẳn xuống bên cạnh em, choàng tay qua bờ vai, tôi ôm quyết liệt. Em ngước nhìn tôi như muốn nói … Cái anh này.
Sau một nụ hôn dài, em dứt ra.
– Anh, sao lại ở đây ?
– Anh nhớ em quá.
– Lỡ có ai vào thì sao hả anh ?
– Anh không biết.
– Bố mẹ về thì chết em.
– Cổng khóa chưa em ?
– Chưa.
– Em ra khóa cổng đi.
Tần ngần đứng dậy ra khóa cổng, em đồng lõa với tôi. Nhìn theo dáng em bước ra cổng, trong tôi trào dâng cảm xúc, sướng tê người.
Em vừa bước vào tôi vội đứng dậy và ôm em, hôn em nghiến ngấu như thể sợ thời gian trôi đi mất. Đáp lại tôi là những nụ hôn nóng bỏng.
– Mình vào phòng đi em.
Lặng lẽ không nói nhưng dẫn tôi đi. Phòng của em ngăn nắp gọn gàng, thoảng hương mùi thiếu nữ. Ôm em và dìu em nằm xuống giường trong bộ đồ ngủ đầy quyến rũ, nụ hôn nồng nàn…
– Đừng anh …
.
.
.
– Đừng anh …
.
.
.
– Em xin anh …
.
.
.
Em tôi van xin, nhưng cơ thể của em thì không nói như thế. Tôi biết rõ là như vậy, và biết rằng em tôi còn trắng trong, biết rằng tôi là người đàn ông đầu tiên đánh thức cái bản năng đàn bà của em, và thẳm sâu trong ý thức, tôi không dám đi xa hơn giới hạn cuối cùng…
Sau vài lần co rúm người lại vì những hành động dạn dĩ của tôi, mặc dù người tôi đang nóng đến cùng cực, em tôi đẩy tôi ra …
– Anh này ..
– Gì em ?
– Em yêu anh.
Vẻ mặt em như là bà chúa, nhìn tôi như một thần dân ngoan ngoãn và ban phát mưa móc. Lẫn trong câu nói là biểu cảm hết sức chân thành và tràn đầy dâng hiến. Cơ thể em, chân co chân duỗi, cánh tay buông lả lơi trên giường, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
– Á à, vậy ra trước giờ em không yêu anh phải không ?
– Không.
Ôm chặt em trong vòng tay, tôi lăn người xuống nệm. Em tôi nằm đè lên người tôi, cặp vú nồng nỗng áp trên ngực tôi tràn đầy khoái cảm, không thể ngăn được sức hấp dẫn từ cơ thể em, một người con gái hoàn chỉnh. Em hôn tôi …
– Anh, anh về đi …
Tôi rùng mình như chạm phải bức tường …
– Sắp đến giờ bố mẹ em đi làm về rồi.
– Uh, nhưng anh chưa muốn về …
– Anh về mà đi làm nữa, ai lại trốn làm thế này …
– Vâaaaang.
Tôi kéo dài giọng hóm hỉnh, ánh mắt nhìn em âu yếm trong sự khốn khổ của thể xác. Giúp em mặc quần áo và không quên xoa bớt những vết hằn của đá núi hôm nào, vết hằn hiện rõ trong ánh mắt nghi ngờ của Hạnh và sự ngại ngùng của tôi.
– Bắt đền anh đấy.
– Anh xin lỗi.
– Chị Hạnh có biết không anh nhỉ ?
– Anh nghĩ là có, nhưng Hạnh nó cũng kín đáo.
– Vâng.
– Anh về đây.
– Dạ.
– Không mời anh lần sau đến tiếp à ?
– Em xin anh !
– Anh lại mất ngủ vì em rồi.
– Kệ anh.
Đối đáp với tôi trong ánh mắt và cử chỉ âu yếm, em tiễn tôi ra cổng. Phóng xe về cơ quan mà lòng lâng lâng trong niềm vui khó tả. Công việc và tình cảm dồn dập đến với tôi, khích lệ tinh thần cao độ. Cả đơn vị tôi nhộn nhịp sản xuất, tăng ca và làm thêm giờ rộn ràng. Trong cái tập thể mà đa phần là thanh niên đó, cỡ như tôi đã là tương đối già, phần đông nam nữ đều lứa tuổi đôi mươi, làm quên chết, chơi hết mình.
Và cái quan trọng nhất là thu nhập cho mọi người đã được cải thiện rõ rệt, thi thoảng tôi có ghé qua khu tập thể của chị em trong cơ quan, tiếng nói cười rộn rã và thi thoảng lại bị bắt cóc.
– Mấy khi anh X ghé chơi, chiều nay ăn cơm với tụi em nhé.
– Anh chưa cắt cơm nhà em ơi…
– Gớm, ngoan thế ? Anh gọi về nhà cắt cơm đi. Hôm nay bọn em chiêu đãi.
– Được thôi, nhưng em gọi thêm anh Y, anh Z kỹ thuật đi, anh ở lại đây một mình, sợ lắm.
– Sợ gì …
– Anh sợ bị hiếp …
– Hơ hơ, ai hiếp anh mà lo. Được rồi, để em gọi anh Z.
Tíu tít chợ búa, nấu nước và bữa cơm như thanh niên xung phong được bày biện tươm tất. Y như hồi xưa còn học ĐH, mấy thằng tự nấu cơm ăn, vụ này tôi quá rành … Bữa cơm diễn ra vui như tết khiến cho nó loang ra. Đi xuống xưởng lần nào cũng được nhóm khác mời mọc.
– Bữa sau em mời nhé …
– Được thôi, anh ngại từ chối lắm.
– Nhớ nhé.
Và nhất là mấy em tôi đã từng xin … Loáng thoáng, lờ mờ đoán tôi đang chinh phục Hương nên cũng hay dạn dĩ … Chuyện đến tai Hương….
– Nghe nói anh hay bỏ cơm nhà lắm phải không ?
– Hi hi, vui mà em.
– Cơm tập thể có ngon không anh ?
– Khà khà, làm sao ngon bằng cơm nhà em được ?
– Ai biết ?
– À mà này, hôm nào cho anh ăn mỳ tôm đi, nhớ ớt nhà em quá.
– Anh có hay ăn quán không ?
– Có, thi thoảng.
– Bát mỳ như em nấu, khoảng bao nhiêu tiền ?
– Khoảng …
– Vậy thì anh phải trả em gấp đôi, em mới nấu cho !
– Úi giời, tưởng gì. Đồng ý cái rụp. Mà này, trừ luôn vào trong khoản tiền của anh nhé ?
– Không, trừ lương của anh cơ.
– Em thích lấy cả lương anh cũng được, nhưng mà …
– Mà sao ?
– Phải cho anh ăn cơm. Tôi cười .
– Em này, T7 tuần này đi ăn kem nhé.
– Vâng, anh qua đón em.
– OK.

Phần tiếp theo

Chơi gái cơ quan- Phần 6



Hai tuần sau …
– Hương này, tờ văn nghệ tháng vừa rồi có bài hay lắm đó. Em đã đọc chưa ?
– Em chưa, bài gì vậy anh ?
– Em về đọc nhé, truyện ngắn …
– Vâng.

Phần 8
Phần 9

Truyện ngắn đó, nói về một anh chàng. Trong công việc thì rất nhiệt tình và chu đáo, luôn giúp đỡ mọi người trong phòng một cách vô tư và thoải mái. Nhưng riêng về tình cảm trai gái thì là một anh ngố, ngố đến mức còn không dám bày tỏ tình cảm. Giọng văn cứ như muốn trêu tức người khác khi đọc. Thằng đàn ông nào khi đọc cũng chỉ muốn nhảy xổ vào trang báo mà hành động thay cho nhân vật chính. Dạng mọt sách và ngu ngơ. Tên nhân vật chính là Bình. Cô gái xinh xắn nhất phòng đem lòng thầm yêu và kín đáo chăm sóc, vậy mà cứ thụ động như thỏ đế. Chuyện kết mà như chưa kết, cô gái đang thầm nghĩ “Có lẽ mình phải chủ động thôi …”



Ngay hôm sau, khi tôi vừa bước xuống nhóm. Sau khi trao đổi công việc một lúc, công việc đã bắt đầu vào nhịp, chuyện vui vẻ lại nổ ra, và em tôi lại nói một câu với em Hạnh làm tôi ngỡ ngàng…
– Cơ quan mình cũng có một anh tên Bình chị Hạnh nhỉ ?
– Uh, làm ở dưới kia. Vợ con rồi.
Bình, cũng có một anh tên Bình, nhưng chuyện chả ăn nhập gì với cái chữ Bình trong đầu tôi cả. Tôi lặng lẽ và rộn ràng trong ý nghĩ, có phải em đang ví tôi như nhân vật chính kia không ? Á à, chờ đấy em nhé. Anh đang mong ngóng cơ hội được riêng tư với em đây. Lời tỉnh tò tôi đã soạn sẵn bao đêm nay rồi, đừng có mà chối anh nhé. Hồi hộp khi nhận được tín hiệu từ phía em, lòng tôi rộn ràng với bao nhiêu là ý nghĩ cuộn xoáy trong đầu. Không biết em tôi sẽ đáp lại lời ngỏ của tôi như thế nào? Rồi tôi có nên mấy X trong lần đầu. Kinh nghiệm quằn quại với phụ nữ, tôi có thừa, nhưng sao lần này lại hồi hộp thế này hả trời ?

Cuối giờ tôi xuống chỗ nhóm, định bụng sẽ tổ chức một buổi ngay tại nhà tôi…
– Mọi người ơi, chủ nhật tuần này đến nhà anh nhé.
– Nhất trí. Cả hội đồng thanh.
Nhà em, tôi đã đến, gia cảnh nhà em cũng như nhà tôi, chẳng dư dật gì, bố mẹ cũng làm nhà nước, ba cọc ba đồng. Nhưng tôi cảm nhận được sự open của bố mẹ em, chị em và trên hết là của em. Nhưng còn gia đình tôi nữa. Phải nhanh chóng đưa em về nhà và thăm dò ý các cụ, cả cô em gái nữa. Đời thằng đàn ông, có 2 người phụ nữ yêu thương mình, Mẹ và Vợ, hai người đó mà vênh nhau thì chỉ mình khổ. Chưa nói đến chuyện mình là con trai cả, con một, rắc rối bội phần.
Về nhà, tôi thông báo chương trình.
– Có em nào không? – Cô em gái bắt đầu bật đài
– Có chứ, nhiều …
– Không, ý em chỉ là em của anh thôi. Ai chả biết cơ quan anh …
– Có, nhưng đố mẹ và em biết cô nào, biết sẽ thưởng một chầu kem.
– Úi, đố thế thì dễ ẹc. Chỉ cần nhìn cô nào lóng nga long ngóng, miệng ngậm hạt thị, sai gì làm nấy là biết ngay thôi.
– Ờ cô cứ giỏi nói mò, hay ăn cơm nhà người khác lần nào rồi mà suy bụng ta ra bụng người thế ?
– Xí, để em đoán cho xem.
Là nói thế, chứ có 2 em, Hạnh và cậu kia chắc lại quấn lấy nhau, thừa lòi em tôi ra, ai chả đoán được. Nhưng cái chính là để cho mẹ và em gái để ý chút thôi. Rồi sau đó liệu đường tính tiếp. Đoán mò ý của mẹ và em, chắc dễ … :D:D:D
Rồi chủ nhật cũng đến, mỗi thằng đi đón một em. Đến nhà em, xin phép bố mẹ em đưa em đi chơi, cắt cơm trưa, vừa cười vừa xin phép. Chắc em cũng đã xin rồi, nhưng không biết là đã nói rõ là đến nhà tôi chưa, chứ cái chương trình liên hoan nhóm thì đã nói chuyện với bố mẹ em từ lần trước. Chỉ thấy bố mẹ em cười cho phép, ánh mắt như đang cười và nhất là mẹ em, dõi theo hai đứa như thể hai đứa đang đi thi ĐH :D:D:D
Đến nhà tôi, sau mà chào hỏi và lên chương trình. Em gái tôi và Hương đi chợ. Dắt xe ra khỏi cổng, nhìn tôi và nói với Hương :
– Em sắp được ăn kem rồi.
– Kem gì ?
– Kem anh trai em chiêu đãi.
– Thế à ? Lý do gì mà em được chiêu đãi ?
– Bí mật, hôm nào em nói cho…
– Anh cấm. Mày mà ton hót, tao cắt.
– Anh càng cấm, em càng nói. Hôm nào anh ấy chiêu đãi, em rủ cả chị đi, cho chừa …
Rồi nhé em gái, mày bồ kết chị rồi nhé. Chưa gì đã bật đài đóm, đúng là phụ nữ. Ơn trời, nó đừng có mà nói, nó lại tỏ tình cho mình thì vô duyên chết. Kiểu như “Anh trai em thích chị lắm, không biết đã nói gì với chị chưa ?” thì bỏ mẹ … Chỉ biết là qua cách tiếp xúc, em gái tôi đã có vẻ duyệt 😀
Cả nhà loay hoay, bếp thì chật, 5, 6 người cứ loay hoay. Đúng như dự đoán, cặp kia cứ quấn lấy nhau, làm chung mọi việc, thừa lòi em tôi lọt giữa mẹ và em gái. Cũng may là em tôi có vẻ cũng tự tin, không đến nỗi chờ sai việc mà chủ động cùng em gái tôi làm các việc do mẹ tôi chỉ đạo. Nhìn bàn tay thon thả của em, trắng bóc, thoăn thoắt làm nội trợ, hầy dzà, được lắm. Con út mà được như thế là giỏi lắm em.
Nói về cái đoạn này, hồi đó tầm 8 – 10 tuổi, là con cả nên tôi phải giúp đỡ bố mẹ nhiều kể cả nội trợ . Một bữa ăn tươm tất khi mẹ bận công tác cho cả nhà là chuyện bình thường. Sau này em gái lớn lên, tôi lấy quyền làm anh để sai và cũng là để hướng dẫn cho em luôn. Vậy nên, nhìn cách đi chợ và mua gia vị, tôi cũng ngầm biết em tôi cũng khá được trong vụ này.
Bố tôi thì ngồi trên nhà trên chơi cờ tướng với bạn, dẫu biết là nhà đang vui, nhưng ông mặc kệ. Bữa ăn được chuẩn bị tươm tất. Bố tôi mời luôn cả bạn ăn cơm cùng rồi chiều tiếp tục cờ quạt. Ba cái món “Cầm kỳ thi họa” , đam mê không điểm dừng. May mà bố tôi không ham cái món nâng lên đặt xuống. Hai thằng xin mẹ 1 chai rồi tự uống với nhau, bên kia coca hay 7up gì đó…
– Thằng X nhà bác, không biết nó làm cái gì trên cơ quan, công việc thế nào mà về nhà cứ lăn quay ra ngủ, lại còn ốm lăn ốm lóc.
– Mẹ cứ nói, con chỉ mệt tý thôi chứ đã gì đâu ?
– Anh ấy nhiệt tình thôi bác ạ, có ai bắt đâu ?
– Lại còn nhậu nhẹt tùm lum, ai mà lấy anh thì khổ. – Lại cái cô em gái bật đài.
– Cô đừng có mà nói xấu anh nhé.
– Ai thèm nói xấu anh, em chỉ nói sự thật thôi …
Được lắm em, anh cũng uống được với chị của em mà, tôi nghĩ bậy.
– Em cứ nói xấu anh đi, đến lượt em thì đừng có mà trách anh. – Tôi kháy…
– Hứ …
Rồi chuyện giữa mẹ và Hương, hỏi thăm gia đình, nhà cửa, anh chị em… Chuyện quanh mâm cơm tràn trề. Hai thằng đẫn hết một chai thì vừa xong bữa. Cũng không định uống thêm vì chả có ai uống với mình. 😀
Tiễn mọi người ra về, tiếng chào rộn rã. Mẹ tôi nói “Các con về nhé”. Vâng ạ, vâng ạ … OK rùi, tôi thầm nghĩ, mẹ tôi cũng chào trên mức tình cảm, so với bố mẹ em chào vẫn đang ở mức “Các cháu về nhé” thì trên một mức :D. Hồi hộp quá đi mất. Mỗi thằng một ngả, trên đường chở em về nhà, tôi lựa lời
– Còn sớm, anh em mình đi chơi đâu đó đi Hương ?
– Không, anh chở em về. – Giọng em tôi dứt khoát.
Biết có nài nỉ cũng không ăn thua, hay là em tôi đang căng thẳng. Trong đầu lại hiện lên cái kế hoạch làm sao tạo được khung cảnh riêng tư cho mình tỉnh tò đây…
Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ rằng sẽ đến lúc mình sẽ nói chuyện được với em, nói thật lòng và không hề che dấu điều gì, nhưng để làm được điều đó, cần phải chờ đợi. Thời gian thì vẫn cứ cuốn, nhưng chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ bày tỏ. Yêu chứ có gì xấu đâu mà phải che đậy ? Tôi thầm nghĩ …
Rồi cơ hội cũng đến, một tuần sau, đang yên đang lành, 14h tự nhiên lại mất điện. Giải quyết công việc cho mọi người xong xuôi, tôi xuống nhóm.
– Chúng ta đi chơi đi. Anh hỏi điện lực thấy mất cả ngày, mai mới có.
– Vâng, ý Hương thế nào ? Em Hạnh nói.
– Vâng, ghé qua nhà em để em lấy tiền … Nhưng mà đi chơi đâu hả anh ?
– Chúng ta đi biển đi. Bốn người thôi nhé.
– Vâng .. cả hội OK.
– Vậy anh chở Hương về thay đồ và lấy tiền, em chở Hạnh về nhà nhé, nhớ mang theo cả đồ tắm. – Tôi nói với cậu kia.
Là chỗ quỹ tôi giao cho em giữ, vậy nên qua nhà em rồi đón đôi kia luôn. Về đến nhà em mới biết, giời ạ. Cả nhà em đi vắng tuốt. Bố mẹ đi làm, chị cũng thế. Sao mình ngốc thế nhỉ. Nhìn em loay hoay trong căn nhà tĩnh lặng, tôi nổi máu dâm trong người . Giá như tôi và em đã … thì đây là cơ hội chứ đâu nữa. Giờ đây, thời gian không cho phép, đành phải nén lại và quay sang giục em…
– Nhanh lên em, tụi kia nó chờ …
– Vâng, em nói vọng ra từ căn phòng của em.
Bước ra khỏi phòng là một mỹ nhân. Lạy chúa tôi, sao em lại có thể xinh được đến thế. Xinh hơn hôm em đi đám cưới em Trang nhiều lắm. Gần như tất cả những gì đẹp ở trong còn người em được áo quần phụ họa khiến tôi ngây ngất …
– Anh sao thế ?
– Em xinh quá … – Tôi nói thật tự đáy lòng
– Đừng có mà nịnh, em vẫn thế thôi.
– Anh nói thật mà. Em giấu anh.
– Giấu gì mà giấu ?
– Thì giấu em xinh chứ sao ?
– Hứ … – Em liếc nhìn tôi sắc như dao cạo.
Vẫn thế ư ? Trong ánh mắt say tình của tôi, em thật là khó tả. Từng nét, từng nét của em hấp dẫn đến ghê người. Ý nghĩ yêu thương choán ngập trong đầu, giá như, giá như mình được hôn lên đôi môi, tay ôm lấy vòng eo và sex với em khiến tôi gần như mê muội. Trời đất ạ, em tôi đẹp hơn tôi tưởng, hay là vì áo quần, hay là vì … có bao giờ tôi nghĩ cần phải lột truồng em ra trong mắt không ? Quả thật là tôi chưa nghĩ, hoặc có nghĩ cũng tự mình ghìm lại. Đến khi chớm bước vào nghĩ suy thì tôi biết, tự mình biết rằng đó là một vòng xoáy trôn ốc khó mà thoát được.
Ai bảo em kiêu, ai bảo tôi cần phải lánh xa em, khoảng cách do hai người tự tạo ra khiến cho thời gian qua thật là vô nghĩa. Tự tôi thấy rằng thời gian vừa qua thật là lãng phí, sao mình không … Ực, nuốt giận trong lòng, tôi thầm nghĩ cho kế hoạch buổi hôm nay.
Biển ơi là biển, chiều tôi tối nay nhé, tôi thầm nghĩ …

Xuống đến biển cũng tầm khoảng 5h chiều, cũng vẫn cái quán hoang sơ hôm nào, bốn anh em bày cuộc nhậu, dặn chủ quán xong, bốn anh em thay đồ và lao xuống biển. Biển chiều vừa đúng như mong ước của tôi, gió nhè nhẹ, nước trong vắt. Sóng biển chỉ đủ mơn man trên thân hình đôi lứa, của tuổi trẻ căng tràn sức sống. Hai em lúc đầu còn e thẹn khi mặc đồ tắm trước mắt hai thằng, nhưng sau rồi cũng quen và hoàn toàn thoải mái.
Thân hình của hai thiếu nữ tròn căng trước mắt chúng tôi, và cứ quấn lấy nhau đùa với song, hai thằng tôi tắm mà tâm hồn cứ để đâu dâu, mắt với chả mũi … Hạnh cũng không kém phần xinh, đúng là có tuột ra mới biết. Chỉ thua Hương mỗi nước da mà thôi, tuy nhiên cũng một chín một mười.
– Hai anh không tắm đi, nhìn gì mà nhìn. – Hương chọc
– Tắm là việc của các em, nhìn là việc của anh, ơ hay … – Tôi cười.
– Em nghe nói anh X lãng mạn lắm. – Hạnh nói và cười rất tươi.
– Úi, anh X thì thôi, chị em mình tránh cho xa.
– Ơ hay, anh đã gì đâu mà tránh ? Ghét thế không biết ?
– Ghét mới đi với các anh. Mà chị Hạnh ơi, hôm nay biển thích thế nhỉ ?
– Ừ, tắm sướng thế …
– Hai chị em tắm trong này nhé, tụi anh bơi tý …
Nói rồi tôi rủ cậu kia bơi ra xa tắm cho thích. Sau vài chục sải bơi, tôi và cậu kia thấm mệt, nhìn về phía 2 em, lấp ló sau từng con sóng. Buông lỏng người và nằm ngửa trên nước …
– Này, mày với em Hạnh sao rồi ? Có gì mới không ?
– Thì cũng đang tán anh ạ, thấy nàng có vẻ kín đáo. Em chưa làm ăn gì được cả.
– Tối nay, nhậu nhẹt xong, tao sẽ rủ em Hương đi dạo, còn mày và nó tự xử nhé, cứ để cho hai đứa nó quấn lấy nhau là anh em mình không có cơ hội đâu …
– Nhất trí. Anh với Hương thế nào rồi ?
– Cũng như mày thôi, chẳng qua là tao đang ngờ ngợ …
– Về cái gì ?
– Về tỷ lệ thành công. Vẫn chưa có cơ hội để bày tỏ. Hy vọng tối nay …
Hai thằng thầm tính cho kế hoạch yêu đương sắp tới, nhìn về phía bờ, thấy hai em cũng trò chuyện có vẻ kinh. Chả biết chuyện gì nhưng chắc là không giống chuyện của hai thằng, sặc … Hai thằng bơi về.
– Hai anh bơi ra xa, liều thế ? – Hương nhìn tôi.
– Cám ơn em đã lo lắng cho bọn anh. Có các em trông như trông trẻ, la làng lên là có người ra cứu thôi. – Tôi đùa.
– Bọn em sợ lắm.
– Thế hả, nhưng bọn em có phao cơ mà. Giờ em ôm chặt phao vào nhé, anh đẩy ra xa, tắm cho thích.
– Không, không … em không ra đâu ?
Không à, tôi len vào giữa hai em tách Hương ra và đẩy nhẹ về phía biển, bàn tay tôi chạm nhẹ vào bờ vai nõn nà của em, lần đầu tiên.
– Đừng anh, em sợ.
– Có phao, có anh .. em sợ cái gì ?
– Nhưng em không thích. – Em nài nỉ tôi.
Áng chừng như em đã lệ thuộc vào phao, vì chiều cao tôi biết. Chân tôi còn chạm đất, nước mới chỉ đến cằm, khi sóng đến tôi phải nhảy lên cho khỏi nước vào mũi. Còn chân em thì đã chơi vơi trong nước. hai khuôn mặt bây giơ chỉ còn cách mỗi cái vòng phao …
– Em sợ.
– Sợ gì, nước mới đến cằm anh thôi này. Tôi giơ cả hai tay lên trời, chân vẫn chạm đất cho em thấy và yên tâm.
Sóng xô, đẩy em ra thì tôi kéo phao lại gần. Sóng đẩy tôi lại gần em thì tôi mặc kệ, có lúc hai gương mặt đã gần nhau lắm rồi. Chồm người hẳn lên phao, tôi cố tình rút ngắn khoảng cách. Bốn mắt nhìn nhau say đắm.
– Sao anh nhìn em ghê thế ?
– Ở đây chỉ có anh và em, cho anh ngắm tý không được sao ?
Em yên lặng, không nói và mắt hướng ra xa xăm, làn mi ướt vì sóng biển chớp chớp khiến tôi lạc vào cõi mê đắm. Đôi mắt tham lam ve vuốt trên thân hình của em khiến cho đam mê trỗi dậy. X ơi, đã nên nói chưa nhỉ ? Tôi hồi hộp thầm nghĩ. Vốc từng vốc nước biển, tôi khoát nhẹ nhàng trên bờ vai em, con sóng như vô tình che lấp những hành động lãng mạn của tôi hay là em mặc cho tôi làm gì thì làm không biết nữa. Mạnh dạn, tôi đặt hẳn tay trên bờ vai em một cách cố ý, bóp nhẹ. Em quay lại nhìn tôi dịu dàng.
– Em xinh thật đấy …
Ối giời ơi cái thằng tôi, bao nhiêu câu chữ nghiền ngẫm bấy lâu, giờ chỉ thốt lên được một câu à ơi như thế, đúng là ngố, quá ngố.
– Ai bảo anh nhìn.
– Anh không thể không nhìn được, ai bảo em xinh … tôi phải theo lao.
Đáp lại tôi vẫn chỉ là ánh mắt nhìn xa xăm, mặc kệ cho con sóng và tôi làm gì thì làm. Tôi bối rối, lạ thay, bao nhiêu suy nghĩ và những lời có cánh tự nhiên bay đi đâu mất. Cho đến khi em quay lại nhìn tôi và nói.
– Anh ơi, mình vào đi. Gần tối rồi.
– Lát nữa đi em, mấy khi chỉ có riêng hai anh em mình …
– Không, em tắm thế đủ rồi. Về đi anh. Em đói rồi đấy.
– OK em.
Hoàng hôn trên biển bắt đầu phát huy tác dụng của nó, bên cạnh em và khung cảnh lãng mạn, nhưng tia mắng cuối cùng hắt trên bầu trời màu đỏ khiến cho tôi sung sướng. Âu lo và hồi hộp, em ơi, em biết tôi đang nghĩ gì không ? Em sẽ nói sao khi anh nói lời yêu thương. Đừng em, đừng từ chối anh, em nhé !

Bốn anh em ríu rít đi về quán, lao vào chỗ xối nước ngọt và thay quần áo. Những vách ngăn phòng tắm sơ sài, tiếng nước dội từ mấy phòng cạnh nhau và trí tưởng bở của tôi bắt đầu phát huy tác dụng …
– Hương Hạnh ơi, sao trời đất sinh ra đàn ông đàn bà lại còn sinh ra quần áo làm cái gì nhỉ ?
– Ơ cái anh này, không có nó thì lộ hết à ? – Cả hai em cười như nắc nẻ
– Trước sau gì cũng lộ, thì lộ trước đi. Lại còn ba cái vách ngăn này nữa. Vô duyên hết sức .
– Có anh vô duyên thì có.
– Anh cứ nghĩ, ngày xưa hồi còn adam và eva, khi đi họp chắc buồn cười lắm. Khi thích thì chẳng giấu được ai :D:D:D:
– Anh X thật là khéo tưởng tượng. Chịu anh.
– Phụ nữ các em là chúa phức tạp. Thôi, tắm nhanh lên để còn ăn nào, anh đói lắm rồi …
Bước ra khỏi phòng tắm (là gọi cho oách, chứ nếu tôi gian dâm, chắc nhìn được các em tắm quá, hồi đó chưa có camera … 😀 ), tôi cùng cậu kia soạn chỗ ngồi, sắp xếp cho ngồi xen kẽ rồi gọi đồ ăn ra.
– Hôm nay anh em mình uống vừa thôi nhé.
– Vâng ,anh.
– Hai thằng một chai thôi, ngoắc cần câu rồi nói linh tinh…
– Vâng, em cũng nghĩ thế.
Hai em bước vào với thân hình và khuôn mặt rạng rỡ.
– Em ngồi đây, Hạnh ngồi kia nhé. Tôi bố trí
– Vâng, có bốn người, ngồi đâu chả được. – Hương nói nhỏ nhẹ.
Rượu được rót ra, bốn chén. Một chai. Mồi mọc đã sẵn sàng.
– Chúc sức khỏe.
– Vâng, chúc các anh.
Hai em chỉ uống một tý, hai thằng ực… Hầy dà, ngon đáo để. Gắp cho nhau, hai thằng chăm hai em như nữ hoàng.
– Hôm nay anh uống vừa thôi nhé, ở đây không có chỗ ngủ đâu ? Lát nữa còn chở em về … – Hương nhắc.
– Em cứ hay lo, khách sạn thiếu gì ? – Tôi đùa vì biết đố em và Hạnh dám.
– Thôi, thôi, em xin.
– Đùa thế thôi, mấy khi được ngồi như này mà lại đi uống cho say ?
– Anh bóc cho em cái càng cua. – Hương nhờ tôi trực diện.
– Đưa đây cho anh, vụ này anh rành lắm.
– Rành là sao ?
– Thì anh toàn phải phục vụ cô em gái anh mà. Thằng nào lấy nó tha hồ mà sướng … – Tôi cười toe.
– Sướng gì mà sướng ?
– Thì sướng như anh đây này, được phục vụ em là anh sướng rồi.
– Híc, đã thế em nhờ anh suốt.
– Anh có muốn sướng như anh X không ? – Em Hạnh quay qua chọc cậu kia.
– Được thôi.
– Mày nhát như cáy, lo mà phục vụ Hạnh đi.
– Xong chưa anh, việc họ, kệ người ta. Anh lo việc anh đi, em đói lắm rồi.
– Từ từ đã em, vội làm anh kẹp phải tay anh, em có băng bó cho anh được không ?
– Anh cứ kẹp đi, em băng cho. Em tôi cười mỉm.
– Thôi, thân anh anh phải lo, này đây, ngon nhé.
Loay hoay, bữa ăn vui vẻ cũng gần kết thúc, ngoài kia biển vẫn rì rào tiếng sóng muôn thủa. Trăng non đã vội khoe ánh, đủ để lờ mờ. Chuyện bốn người bây giờ tách tốp ngay trong bữa ăn.
– Em báo cắt cơm tối ở nhà rồi chứ Hương ?
– Chờ anh nhắc thì chết em à ?
– Biết em đi với anh không ?
– Biết, mà sao ?
– Ờ, vậy tối nay về muộn hơn hôm nọ nhé ? 😀
– Không được anh ơi, anh muốn hôm sau đi nữa thì anh phải về đúng giờ.
– Híc, ở bên em anh thấy thời gian trôi nhanh quá.
– Là anh thấy thế, chứ em thấy nó vẫn thế . Em nghiêng qua nhìn tôi cười.
– Em ăn xong chưa ?
– Vâng, em no lắm rồi. Hôm nay được anh X bóc cua cho ăn, ngon quá.
– Ờ, thích thì lần sau nếu đi biển thì rủ anh đi, anh ngồi bóc cho.
– Nhớ đấy nhé. Nhưng chỉ được bóc thôi, cấm ăn. Em tôi cười.
– Thế thì giết anh còn hơn.
– Thì anh bảo chứ em có bắt đâu ? :))
– OK em, mình đi dạo tý đi.
– Vâng.
– Hai em ngồi nhé, anh và Hương đi dạo đây.
– Úi, cho bọn em đi với. – Hạnh la lên.
– Được thôi, nhưng cấm đi cạnh nhau, lộ hết. Người ta đang muốn tâm sự mà cứ đòi đi kèm. – Tôi nói.
– Kệ nhà anh, gớm.
– Không được đi xa nhé, cũng không được quá gần. Lộ hết. – Tôi cười nghiêng ngả trong khi cùng cả hội ra bờ biển.
Ra đến bờ biển, tôi chủ động kéo Hương đi về một hướng, mặc kệ cho đôi kia đi đâu thì đi, đứng đâu thì đứng. Hai anh em dắt díu nhau đi trên bờ biển tối mò, ánh trăng không đủ cho chúng tôi nhìn rõ mặt. Đi được một quãng xa, không còn nhìn thấy đôi kia ở đâu nữa, tôi kéo em lội xuống nước, em tôi cũng đi, nhưng chỉ bước trên chỗ nước xâm xấp, sóng đủ dùng. Còn tôi thì sâu hơn chút. Con sóng vô tình như đùa tôi, đánh văng mất một chiếc dép da. Loay hoay một lúc, chẳng tìm thấy đâu, cả em cũng loay hoay tìm cho tôi. Không thấy đâu, tôi cúi xuống lột nốt chiếc còn lại ném ra biển .
– Sao thế anh ?
– Cho chúng có đôi em ạ. Anh em mình đi lại chỗ kia đi. Tôi chỉ về phía núi. Chỗ chân núi thò ra biển.
– Leo lên đó làm gì anh, em chưa lên đó bao giờ…
– Anh cũng thế. Lên đó anh có chuyện muốn nói với em. Tôi thu hết can đảm.
– Chuyện gì thế anh ?
– Chuyện riêng của anh thôi.
Em tôi yên lặng bước, dường như cũng đoán được 3 – 4 phần câu chuyện. Vậy nên em lặng lẽ đi cùng, chân tay không còn đùa nghịch như trước. Và tôi cũng căng thẳng, bắt đầu như thế nào được nhỉ ?
Dìu em bước lên núi trong ánh trăng mò tỏ, lối đi cũng chỉ đủ cho 2 người, chọn được một vách núi tương đối bằng phẳng, tôi kéo em dừng lại và cả hai tựa lưng vào núi. Đôi mắt em xa xăm nhìn ra biển, gió nhẹ nhàng thổi cho tóc em đủ vừa bay, tiếng sóng miên man từ xa xa…
– Hương này, anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì vậy anh ?
Tôi quay người qua, đưa hai tay chống vào vách núi, tư thế gần như ôm em trong lòng, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của em …
– Anh muốn nói với em rằng đã từ lâu anh để ý đến em và ngày càng cảm thấy khó khăn cho anh nếu như không được nhìn thấy em, nghe em nói. Anh muốn nói rằng “Anh yêu em”, Hương ạ.
Đáp lại tôi chỉ là ánh mắt không nhìn trực diện vào tôi, màn im lặng khó hiểu, em ngoảnh mặt đi nơi khác khiến tôi lại rơi vào tình trạng bối rối.
– Hương, em nói đi, đừng im lặng với anh như thế …

Vẫn chỉ là im lặng, vẫn khuôn mặt xinh tươi nhưng đang căng thẳng, vẫn bờ vai tròn, nhưng ánh mắt và khuôn mặt thì hoàn toàn lảng tránh tôi. Không trả lời.
Quyết không để chuyện rơi vào tình trạng lửng lơ, tôi thu hết can đảm một lần nữa, đưa hai tay ôm lấy má em, quay đầu em lại và nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt em cũng không thể lảng tránh tôi được nữa. Từ từ và nhẹ nhàng, tôi ghé khuôn mặt tôi dần sát lại.
– Hương ơi, anh hôn em nhé ?
Đáp lại tôi vẫn là một màn im lặng, chỉ có ánh mắt là không còn lảng tránh tôi nữa. Hai đôi mắt cứ nhìn nhau được một lúc thì tôi quyết định làm liều. Ghé gần em hơn chút nữa, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi nóng của nhau, của từng hơi thở. Liều thêm chút nữa đi X ơi. Ghé hết sức gần, gần nữa cho đến khi hai đôi môi chạm nhau.
Nụ hôn đầu của em với tôi, không hờ hững cũng không nhiệt tình. Em đáp lại nụ hôn của tôi như một cái gì mà em biết rằng rồi nó cũng sẽ đến. Tuy nhiên, rõ ràng là em tôi còn suy nghĩ rất nghiêm túc một vấn đề nào đó. Nhưng cái sự tham lam của tôi, hẳn là không thể dừng ở đó được. Nụ hôn của tôi ngày càng quyết liệt, càng nồng thắm. Em tôi không cưỡng lại được, kể cả vòng tay của tôi bắt đầu siết chặt. Cả thân hình tôi giờ như đang ép hẳn em vào vách núi. Nụ hôn bất tận trong sự phản kháng yếu ớt của em.
Đến khi cơ thể hai người chợt nóng dần lên trong gió biển se lạnh, tự tôi thấy điều đó trong tôi và cả trong thân hình của em mà tôi đang ép chặt, em đẩy tôi ra với thái độ và động tác rất cương quyết. Nhìn thẳng vào tôi, em hỏi.
– Anh…
– Em nói đi Hương.
– Anh nói điều này với bao nhiêu người rồi ?
– Chỉ mỗi mình em.
Tôi cố gắng cương quyết trong câu trả lời vì quả thật là tôi rất choáng trước câu hỏi của em. Lướt rất nhanh về quá khứ tình yêu, thực sự tôi chỉ có đúng một câu tương tự, nhưng chỉ là viết trong thư gửi cô bạn hồi còn học đại học. Còn bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra sau này, tôi chưa hề thốt lên một câu như thế. Chết tôi mất rồi, bao nhiêu là chuyện sex của tôi đã lọt vào suy tư của em. Làm thế nào bây giờ …
– Em không tin. – Em nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Anh phải làm như thế nào cho em tin ?
– Em không biết.
Đến lượt tôi rơi vào im lặng, bối rối và ân hận. Giá như tôi còn trong trắng, giá như em đừng biết gì về tôi. Làm thế nào bây giờ ? X ơi là X ơi, bao nhiêu suy nghĩ không lối thoát cứ xoáy trong đầu khiến cho thời gian trôi đi thật là vô cùng nặng nề. Không được, phải thoát ra ngay. Nếu không sẽ bế tắc mất.
– Hương này, em không phải là người con gái đầu tiên đối với anh. Nhưng anh chắc chắn với em rằng, với anh hiện tại chỉ yêu mình em. Anh không biết phải làm như thế nào để cho em tin, anh chỉ biết rằng, trong anh bây giờ chỉ có em mà thôi, Hương ạ.
Vừa nói tôi vừa nghiêng gần hơn về em, tư thế chuẩn bị cho nụ hôn tiếp theo. Nói gì thì em cứ nói, nghĩ gì thì em cứ nghĩ, nhưng nếu như em hôn tôi, thì có nghĩa là em yêu tôi. Em tôi không phải, không thuộc típ người con gái ban phát tình yêu, tình dục mà tôi đã gặp. Nụ hôn tiếp theo đến trong im lặng, nhưng cảm nhận của tôi rằng em tôi không còn từ chối như trước nữa. Tín hiệu tình yêu được phát ra từ những cử động của đôi môi em làm tim tôi đập rộn ràng, thổn thức. Em đã đáp lại tình yêu của tôi rồi, vòng tay của tôi vẫn xiết, nhưng trời ạ, vòng tay em đã đặt lên vai tôi, chỉ thiếu nước riết tôi nữa mà thôi …
Nụ hôn kéo dài dường như bất tận …

Nhẹ nhàng đẩy tôi ra trong im lặng, đôi mắt thiên thần ngóng nhìn xa xăm, giọng em thì thầm như làm tôi hồi hộp …
– Anh làm em ngạt thở.
– Anh cũng như em mà.
– Anh chắc hôn nhiều người con gái rồi nhỉ ?
– Em, anh xin em đừng hỏi anh như thế…
Đáp lại tôi vẫn chỉ là lặng im, vẫn chỉ là ánh mắt xa xăm khó hiểu. Thoáng trong ý nghĩ, tôi biết là em đang nghĩ về tôi, về những quá khứ ngay trong cơ quan khiến cho em tôi e ngại khi nhận lời yêu tôi, cũng đúng thôi, tôi chỉ biết tự trách mình. Nhưng quả thật là trong trái tim tôi, dẫu có vài ba lần rung động, nhưng với em là lần đầu tiên tôi phải lo lắng, hồi hộp và ngây ngất như bây giờ. Lời yêu trước khi tôi ngỏ là cả một quãng thời gian tôi thổn thức, là cả một hành trình chinh phục cho đến được ngày hôm nay, được giãi bày tình cảm của mình qua lời nói và hành động. Làm sao cho em hiểu được tình cảm của mình bây giờ… Chỉ có thời gian thôi, X ạ, mày mà vội là mày đứt.
– Mình về đi anh, muộn rồi.
– Còn sớm mà em, không biết đôi kia thế nào rồi nhỉ ?
Tạm dứt những suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu, tôi lôi tôi về với thực tại …
– Không khéo họ lại chờ mình anh ạ, mình về đi …
– Anh đố em nhé ?
– Gì ?
– Đôi kia họ đã như mình chưa ?
Em quay lại véo tôi một cái đau điếng.
– Tò mò ! – Em tôi nhấm nhẳng.
– Híc, thì anh cứ nghĩ lung tung thế. Cậu kia kết Hạnh lắm, không biết Hạnh có ý gì không ?
– Việc người ta, anh cứ linh tinh.
– Là anh hỏi em, nếu em không biết thì thôi. Nhỡ may bây giờ chúng nó lại đang bàn tán về mình thì vui nhỉ ?
Lại một cái véo thứ hai không kém phần long trọng…
– Vui gì mà vui ?
– Ai biết được…
– Về đi anh …
– Ừ, nhưng …
– Nhưng sao ?
– Anh muốn …
Vừa nói tôi lại vừa lôi em về phía tôi trong sự nuông chiều của em, nhẹ nhàng cuốn đi cùng tôi trong những cử chỉ và hành động cho đến khi hai thân thể lại áp chặt vào nhau, nhìn khuôn mặt em lung linh trong ánh trăng non, tôi nhẹ nhàng nối với em một nụ hôn say đắm. Vòng tay của em dường như đã tìm được đúng chỗ, hai thân thể lại dán chặt với nhau, trao nhau những cảm xúc tình yêu nồng nàn.
Lạ thay, dẫu hai phần con đã rạo rực quấn lấy nhau, trong tôi vẫn không hề dám lấn thêm một bước nào nữa, cảm giác tôn trọng và tình cảm lấn át khiến cho tôi lâng lâng, vòng tay vẫn xiết chặt lấy thân hình nóng bỏng của em với cảm giác em đã thuộc về tôi, dành cho tôi làm tôi ngây ngất. Xoay ngược em lại, lưng tôi lại tựa vào vách núi, em áp hẳn người vào tôi trong khi hai đôi môi vẫn không rời nhau. Vòng tay tôi ôm cứng lấy vòng eo, hai tay em đặt trên vai tôi, em đột ngột dứt nụ hôn và thì thào …

– Anh là ghê lắm.
– Anh xin em …
Còn biết nói gì, nếu như em huỵch toẹt cái quá khứ xxx của tôi ra trong buổi tối lãng mạn này, thầm đoán rằng em cũng chẳng tra vấn tôi đến mức ấy đâu, nhưng không thể không suy nghĩ. Em ơi là em ơi, xin em đấy. Dẫu không cố tình, nhưng cái tư thế tôi tựa lưng vào vách núi, em áp hẳn người vào tôi, vòng tay tôi bíu chặt lấy eo của em, tôi và em như hòa làm một. Bản năng của trai gái chắc hẳn đã choán đầy trong em và tôi. Với em thì có thể, nhưng tôi, một thằng đàn ông … không thể che dấu những thay đổi khác lạ trong người, và em dường như cũng nhận ra điều đó …
( Là văn vẻ tý … chứ cái đoạn này, thực ra mô tả theo ngôn ngữ của TruyenSex.Tv là chym tôi cứng ngắc và áp chặt vào bím của em rồi, chỉ duy nhất là tôi không dám cử động, keke)
Cố đẩy tôi ra, nhưng quả thật là khó. Vách núi nghiêng nghiêng, tôi và em cũng nghiêng nghiêng tựa vào, em tựa hẳn vào tôi, vòng tay tôi khóa vòng eo, em chỉ có thể ưỡn ra xa tôi một tý thôi, rồi lại đổ sập vào … Híc.
Chụt vào môi tôi một cái nữa, em buông tôi ra một cách dứt khoát.
– Mình về thôi anh.
– OK em.
Trên con đường ngoằn nghèo xuống núi, lúc lên sao mà chật chội, lối về lại thênh thang thế này, tôi và em như dán chặt vào nhau, dìu nhau hạ sơn. Thầm nghĩ rồi sẽ còn đưa em lên đây nữa.
– Không biết đôi dép kia đã tìm được nhau chưa anh nhỉ ?
– Có thể là chưa đâu em, nhưng chắc chắn là sẽ tìm được. Vì ngày mai, sẽ có người giúp chúng nó, em ạ.
– Vâng.
Dắt tay nhau đi, thi thoảng còn dang tay ra đón gió, tôi và em đang chơi vơi trong không gian tình yêu, không gian ngọt ngào. Về đến nơi thì thấy đôi kia đã ngồi chờ anh em tôi tự bao giờ, khuôn mặt hai đứa có vẻ còn đang gượng gạo. Haha, chết chúng mày rồi nhé. Anh cũng đang chết đây, nhưng mình phải phá tan cái vỏ gượng gạo này đi, nhằm che lấp cái cảm xúc đang dâng tràn trong em và tôi …
– Chờ anh lâu chưa ? Tâm sự gì mà ngắn thế ? Tôi cười phớ lớ.
– Anh và Hương nhiều chuyện quá nhỉ ? Đi lâu ơi là lâu.
– UH, nhiều lắm. Tại vì anh đi hơi xa … – Tôi liếc sang Hương như là một câu hai ý.
– Anh lắm chuyện. – Hương nói .
– Ơ, dép anh đâu rồi ? – Cậu kia hỏi.
– Chúng nó đi yêu rồi … – Tôi cười vang.
Cả hội cùng cười, mỗi người một ý. Hình như cậu kia cũng đã bày tỏ rồi hay sao mà có vẻ lóng nga lóng ngóng. Yêu mà thế thì chít thôi, em ạ. Trời ơi là trời, tôi đang ngất ngây với chính tôi và em, lại còn lo cho đôi kia… Ngày hôm nay là một ngày đáng nhớ, ít ra là cho tôi và em.
– Về thôi cả nhà ơi, muộn rồi.
– Ok, chúng ta về nhé. Bữa sau đi tiếp nhé hai em ?
– Không, không đi nữa. – Hương nhìn Hạnh như tìm đồng minh.
– À, mà quên. Đi để cho có người bóc càng, chị Hạnh nhỉ.
– Ừ, có người phục vụ…
– Để anh tính xem nào, cuối tháng này là mình phải hoàn thành nốt chỗ kia, anh nghĩ là sẽ ổn thỏa thôi. Mẫu mới này ra chắc là đẹp lắm. Xong vụ này anh em mình liên hoan tiếp nhé.
– Vâng, cứ chỗ nào có cua và người bóc cua cho là ok hết, chị Hạnh nhỉ ? – Hương vừa nói vừa cười.
– Thế nhé, lịch để anh thu xếp.
Trên đường về, tư thế ngồi của em tôi đã khác, dẫu chỉ là một tý thôi, cặp gò bồng đảo của em ép nhè nhẹ vào lưng tôi khiến cho tôi rạo rực suốt cả quãng đường. Ý tứ chạy sau một tý, nhìn đôi kia cũng có vẻ như đã gần nhau hơn. Đường về sao mà ngắn.
– Về nhé …
– Về nhé …
– Chúc ngủ ngon …
– Chúc ngủ ngon …
Đến trước cổng nhà em, tắt xe từ xa cho xe trôi dần về cổng. Dẫu thế, con chó nhà em vẫn nhào ra sủa, cho đến khi nhận ra em, quay sang ư ử ngoắt đuôi. Với tay em định mở cổng thì tôi kéo em lại.
– Không hôn tạm biệt à ? – Tôi hỏi vòi vĩnh.
– Anh tham thế.
Không nói thêm, tôi chỉ kéo người em lại gần, hai thân thể lại áp sát vào nhau, nụ hôn theo tư thế đứng mà tôi biết sẽ còn nhiều lần như thế này nữa, ngay tại cổng nhà em. Bóng tối đồng lõa, ánh trăng không đủ chiếu xuyên qua hàng cây, đèn đường hiu hắt phía xa xa, không gian gần như đông cứng lại. Tôi và em lại quấn lấy nhau trong tư thế không có gì để dựa, mà chỉ dựa vào nhau, và nụ hôn ngọt ngào lại trình diễn cái ma lực của nó, cho đến khi người em gần như uốn dẻo trong vòng tay tôi, mềm oặt và cong vút.
– Anh yêu em. – Tôi thì thầm bỏng rát.
Đẩy tôi ra trong run rẩy …
– Anh về đi. – Em tôi run rẩy ngay cả trong giọng nói …
– Anh yêu em. – Tôi cứ thì thầm …
Và lại hôn tiếp. Vòng tay ôm em không thể chặt hơn được nữa, và tôi , tôi … rã rời trong vòng tay em.
– Anh về đi.
– Uh thôi, anh về. Tối nay chắc anh lại mất ngủ.
– Ai bắt anh ?
– Không biết.
– Chúc anh ngủ ngon nhé.
– Chúc em ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp. Em của anh ạ.
– Cám ơn anh.
Về đến nhà, bật quạt vù vù như muốn xua tan cảm giác nóng rực, rần rật trong người nhưng quả thật là không thể. Quay cuồng trong đầu với tâm trạng mình có người yêu rồi, sao mà lâng lâng. Em tôi chắc chắn là mối tình đầu, còn tôi thì cũng gần như thế. Yêu ơi là yêu, tôi đấm tay thùm thụp xuống giường …



Phần tiếp theo

Chơi gái cơ quan - Phần 5


Các bạn đang đọc: Truyện sex dài tập : Chơi gái cơ quan


Phần 8
Phần 9

Cách đây 1200 ngày có lẻ, tôi tình cờ nhìn thấy quá khứ của mình đọng trên một gương mặt quen thuộc đã hơn 5.000 ngày chưa gặp. Vẫn ánh mắt cương quyết như hồi xưa, vẫn những nụ cười và câu nói dí dỏm, thông minh như chưa hề có những cái mốc thời gian khủng khiếp nhưng vô hồn nọ. Không phải là vô hồn, mà là vô duyên mới đúng.




Vậy mà cái quá khứ đó vẫn nặng nề từng ngày, chỉ dám nói từng ngày, không dám nói từng giờ, vẫn lặng lẽ như từng hạt bom nước đày đọa kiếp người. Khoảng cách vẫn như xưa xét về mặt vật lý, nhưng cái khoảng cách vô hình trong tâm hồn mỗi người thật là vời vợi. Hai linh hồn đã thực sự không dám và không thể xích lại gần nhau được nữa.
Ta, ta làm được gì bây giờ ? Khi, khi người ta đủ xa và khoảng cách đủ thì thầm để tôi cầu mong cho riêng người.
Gần 1000 ngày sau, tuy xa hơn trước rất, rất nhiều lần, nhưng hình như hai linh hồn đã nở được mỗi bên một nửa nụ cười. Ơn trời.
Lóc cóc mặc áo mưa, tiễn tôi ra cổng. Anh ngoài, em trong …
– Anh về nhá, đến nhà em chơi bữa đầu được ông trời chiêu đãi, nhớ cho dai .
– Này, vừa thôi. Bữa sau anh lại đến, còn đủ sức nhớ không ?
– Chưa biết.
– Thôi, anh về đây. Chúc em ngủ ngon.
– Vâng, cám ơn anh.
Lội nước ra về, đến cái đoạn này thì đếch thèm xắn quần nữa … Nốt mưa . Ỳ oạp ra đến quán thì như đúng rồi, bà chủ quán lại nhìn tôi như người sao Hỏa.
– Biết thế thì bảo cháu đừng khóa cổ. Chờ cháu mãi.
– Dạ, cháu xin lỗi, ngồi hơi lâu.
– Cháu là bạn Hương à ?
– Không ạ, cháu làm cùng cơ quan.
– Thế à.
– Mà sao hả bác. Cho cháu mua gói thuốc. – Trì hoãn để moi thông tin 😀
– Úi giời, Hương nó đông bạn lắm. Mà có mấy đứa gấu lắm.
– Sao bác biết ?
– Thì chúng nó đến chơi rồi ra đây ngồi uống rượu, nói giọng có vẻ .
– À, thế ạ. Cháu chỉ đến chơi, có chút việc.
– Mưa gió như này, sao không để mai . Đi như này cho khổ.
Tôi cứng họng, chả nhẽ nói thật.
– Vâng, cháu cũng nghĩ thế, nhưng tiện đường qua đây. Thôi cháu về đây .
Trên đường về, tôi thầm nghĩ. Em tôi cũng đông khách, mà mình thì chỉ thế thôi. Lại còn tụi gấu, ái chà, phức tạp đây. Nhưng lại nghĩ, mẹ kiếp, đồn nào chả có địch, mình mà ngồi chờ sung rụng thì ắt không được. Phải tiến. Thà em chối mình, đằng này đã có gì đâu .
Thay quần áo ướt, tôi lại nhớ đến câu nói của bố mẹ em … Sao thế nhỉ, đó chắc chắn là một câu ân cần, như bố mẹ nói với con. Lại nhớ đến bà chủ quán, “Hương đông khách …”.
Cuộn người trong chăn, tôi cứ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Hồi hộp và lo lắng như trước khi bước vào một trận chiến. Nhưng hơn hết vẫn là những cử chỉ ân cần, những nụ cười và câu nói của em dành cho tôi, tất nhiên chỉ 1 mình tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ. Cảm giác đó theo tôi suốt cả mấy tuần sau đó.
Ngày mai, lại một ngày mới. Những công việc tôi đã dở dang triển khai lại cuốn tôi vào. Chuyện em và tôi, mới chỉ mình tôi và em biết. Thi thoảng tôi có ghé qua chỗ em làm và nói chuyện với em được nhiều hơn. Và tôi cũng thấy phấn khích vì điều đó, nhưng cũng không dám quá đà, vì tôi biết xung quanh còn nhiều đôi mắt.
Một buổi chiều thư giãn khi máy móc và công việc đang ổn định thì thấy em Trang bước vào phòng làm việc của tôi .
– Em chào anh.
– Chào em, thế nào. Ổn cả chứ ?
– Vâng anh. Chúng em bình thường. Em nói này.
– Sao em ?
– Mấy cái mặt hàng anh đang sản xuất thử ấy, có mấy mẫu tương đối ăn khách. Khách hàng đã bắt đầu xếp hàng để được mua rồi đấy. Em nghĩ sắp tới, lãnh đạo thể nào cũng yêu cầu anh mở rộng sản xuất đấy.
– Thế hả em. – Tôi cũng mừng cho những sự cố gắng của mình đạt kết quả bước đầu.
– Thôi, em về đây.
– Cám ơn em.
Thực ra, khi nghiên cứu thị trường, tôi đã âm thầm đi giới thiệu sản phẩm rồi. Và cho họ luôn cả địa chỉ mua hàng khi có nhu cầu. Vụ bán hàng thì tôi không liên quan vì còn dính dáng đến rất nhiều bộ phận. Với tôi chỉ là giá thành và tiền lương cho anh chị em, trong đó có cả phần tôi nữa. Đi làm mà lương không đủ ăn nhiều khi cũng ngượng.
Sáng hôm sau, quả nhiên xếp kêu tôi lên phòng, giao nhiệm vụ mở rộng sản xuất.
– Chú thấy hướng đầu tư nghiên cứu phát triển sản phẩm mới của cháu rất tốt. Hiện tại nhu cầu thị trường đã bắt đầu có và tập trung ở những mẫu sau. Cháu về cho triển khai nhé.
– Vâng ạ, nhưng chú tập hợp các bộ phận liên quan để cùng cháu lên mức giá thành và đơn giá tiền lương hộ cháu.
– Được thôi cháu.
Trong sáng hôm đó, mọi việc hoàn tất. Nhẩm tính, với năng suất trung bình của chị em, thu nhập có thể tăng lên gấp đôi, còn cỡ như em Hương thì gấp 3 là bình thường. Trên hết, cơ quan cũng thu được một phần lợi nhuận đáng kể. Nghĩ thế, trong đầu tôi lại lâng lâng, vui âm ỉ .
Bố trí mở rộng sản xuất xong, tôi gọi em Hương lên phòng và trao đổi công việc .
– Có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế anh ? Em tôi bước vào phòng và tiện thể mở toang cửa hết cỡ.
Ặc ặc, anh chưa đâu em ơi, tôi nghĩ hóm. Hóa ra em tôi để ý tôi kinh người … Tôi chột dạ, khi tôi ngỏ lời, em ý chỉ hỏi về em này, em nọ của tôi một chút thôi thì trả lời làm sao nhỉ ? Ai biết được em biết bao nhiêu % sự thật về tôi ? Quả là bí.
– Hương này, hiện tại anh đã chuyển bộ phận kia sang triển khai sản xuất mở rộng rồi, anh muốn em sang tổ này cùng anh và 2 người nữa làm tiếp một số sản phẩm mới, ý em thế nào ?
– Còn nhiều người anh, đầy ra kia, sao anh lại kêu em ?
– Tất nhiên, anh kêu em là có lý do của nó. Mấy sản phẩm mới này đòi hỏi tay nghề cứng một chút. Ngoài ra, còn phải giúp anh trong vấn đề phối hợp, một vài điểm anh cần tham khảo ý kiến em mới quyết được. Mấy mẫu kia đơn giản hơn chút mà đã có thị trường rồi.
– Vâng, em là nhân viên của anh, anh thích điều đi đâu thì điều.
– Em nói thế là anh chưa hài lòng. Đồng ý là anh có thể điều em mà không cần hỏi ý kiến em, nhưng trong việc này, anh cần người toàn tâm toàn ý. Cộng thêm chút thông minh và nhớ dai nữa. – Tôi cười.
– Anh đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia nhá. Vậy bao giờ em chuyển ?
– Đầu tuần sau, em bàn giao ca cho Yến nhé. Thứ 2 tuần sau, làm giờ hành chính và tăng ca bất tử. Về nói với bố mẹ nhé.
– Vâng, em về được chưa ?
– Được rồi em.
Em ra khỏi cửa, đầu tôi đã bắt đầu phác kế hoạch. Lẽ ra vụ này phải 3 – 4 tháng sau mới làm, nhưng nước đã đến chân. Tổ cần 4 người, ai với ai nữa đây ? Vào trong cái tổ đấy mà không hợp nhau, cãi nhau như mổ bò thì chết. Em tôi thông minh, lãng mạn và kiêu kỳ. Phải người có chút same same thì mới hợp tác được. Tôi thì không thành vấn đề vì tôi biết tôi đang có thể hợp được em, nhưng 2 người còn lại, một kỹ thuật và một em.
Phải rồi, cậu có ghi ta. Cậu ấy lại đang say một em trong cơ quan luôn, em Hạnh. Da trắng cũng một chín một mười với Hương, dáng cũng đẹp. Duy chỉ có sự e ấp là không giấu nổi trên khuôn mặt thánh thiện của em. Ok luôn, ca sau tôi gọi cả hai người lên giao nhiệm vụ mới. Cả hai đều ngượng ngùng, nhưng tôi biết thừa là thích. Chốt hạ luôn.
Kế hoạch bài binh bố trận như thế đã là xong xuôi. Công việc là first.



Thấm thoắt cũng đã 2 tuần trôi qua kể từ cái ngày tôi đến nhà em vào tối T7, tuần này lại đến tiếp, tôi thầm nghĩ. Gặp nhau trên cơ quan như thế là chưa đủ, vì còn phải riêng tư một chút, thăm dò xem thái độ của em như thế nào với mình. Cái đó mới là quan trọng nhất, ngoài ra còn thái độ của người thân em ấy nữa. Dù sao, mình cũng là người cùng cơ quan, nếu không thuận lợi thì cũng còn để dành đường mà rút…
Lại nghĩ, em tôi nhớ dai kinh khủng, mình cũng phải để ý một chút. Ngẫm nghĩ lần trước đến chơi, mưa gió ầm ĩ, có mỗi mình mình là khách (của cả hai chị em), hâm nhất. Bố em câu trước còn nói giọng có vẻ chán khi chào khách của 2 cô con gái “Mưa gió này mà cũng đi chơi à …” thì cuối cùng khi tôi chào về lại còn nhắc nhở “Về nhanh, thay đồ khô kẻo cảm lạnh …”. Quan tâm con thế bố ? Mà sao lại đổi hướng nhanh thế nhờ …
Vụ em tôi xuống nhà pha nước hơi lâu, chắc là bố mẹ cũng hỏi về tôi cũng nên … Ví như :
– Thằng hâm nào đấy hả con ?
– Anh X cùng cơ quan con ý mà . Hôm nọ chở con về khuya đấy, bố nhớ không ?
– Sao mưa gió này mà nó cũng mò đến, cơ quan có việc gì à ?
– Dạ không, chẳng qua anh ấy lỡ hẹn hôm nay đến chơi rồi thôi.
Rồi chị của em cũng lò dò lên bắt chuyện, chả ai ép. Rồi lặn mất tăm khi thôi phê thuốc, không khéo lại xuống nhà ton hót :
– Ối mẹ ơi, lên mà xem cái thằng hâm nó say thuốc lào kìa …
Ông bố lại có bạn thuốc lào, nên khoái mình cũng nên. Mấy thằng đến tán con gái ông mà dám hút, lại còn say, còn phê .
Nghĩ vui vui thế, nhưng kế hoạch T7 này lại đến nhà em, ngồi cây si thêm một thời gian xem xem tình hình như nào, rồi tính tiếp. Khi có vẻ ổn ổn, rủ đi chơi là ngon rồi.
Lại nghĩ, hơ hơ, tôi lơ em, nhưng những thằng đàn ông trong và ngoài cơ quan chúng nó đâu có chịu lơ. Từ khi tôi hay gặp em, tôi đã bắt đầu nhận thấy những ánh mắt và hành động khác lạ của một số thằng cùng cơ quan nhưng khác đơn vị. Giờ ăn trưa hay cuối buổi chiều chơi thể thao, chúng nó đều tìm cách gây chuyện với tôi, từ chuyện rất vớ vẩn cho đến chuyện cãi nhau thẳng tưng. Nhưng tôi vẫn để ngoài tai.
Đến nhà em, không sớm, cũng không muộn, và cũng không hẹn trước. Cổng mở toang toác. Sân nhà em đầy xe. Choáng. Vẫn theo trình tự cũ, em dẫn tôi chào bố mẹ em xong rồi bước vào phòng khách. Chia làm hai tốp, tốp của chị em ít người hơn, chỉ 4 người, 2 nam 2 nữ. Hình như chốt hạ rồi nên nói chuyện có vẻ chiều sâu …
Tốp của em tôi, vừa đông vừa ồn ào.
– A, chào chú. T7 cũng mò mẫm gớm nhỉ. Xếp gì mà chu đáo thế, thăm nhân viên cả tối thế ? Một giọng có vẻ châm chọc cất lên, hình như cũng có tí ti rượu hay sao.
– Vâng, chào các anh. T7 buồn đi chơi tý cho vui. Các anh đến chơi lâu chưa ?
Quét qua một vòng, tôi nhận ra có 3 – 4 gương mặt cùng cơ quan, khác đơn vị, mà lại toàn những gương mặt hay gây xích mích với tôi trong cơ quan. Hình như chúng nó đang tán hội đồng cho một gương mặt nào đó trong hội. Chỉ một lát thôi, mình sẽ nhận ra, tôi thầm nghĩ.
– Chú nghe nói có người yêu rồi mà ? – Giọng có vẻ châm chọc lộ rõ trong ngữ điệu.
– Vâng, em nhiều người yêu lắm. – Đã thế, bố mày lại chơi kiểu củ chuối.
Em tôi kéo ghế ngồi đối diện với tôi, 2 ghế chầu rìa ngoài cùng, tụi kia ngồi ghế trong, ngoảnh ra thi nhau chọc tôi với giọng cay cú và muốn đuổi tôi về. Chỉ duy nhất một trường hợp, thi thoảng nói với em tôi một vài câu rời rạc, chẳng ăn nhập gì với không khí chung cả. Chính hắn, tôi thầm nghĩ.
Hắn, đầu têu trong các trò scandal (đánh nhau rồi ba chuyện vớ vẩn, thừa hơi …) trong cơ quan. Cả hội ngồi đó, đều thế cả. Tôi chưa khi nào để một chút chúng nó vào trong đầu, nghĩa là không quan tâm. Chỉ biết là giữa hai bên, quá ít điểm chung. Thế thôi.
Nhưng, chúng nó là chuyện phụ, em tôi mới là quan trọng. Và ai được em tôi tham gia câu chuyện , những câu chuyện mở khiến cho có thể nói mãi không hết chuyện mới là đáng để ý. Bằng không, nếu em tôi chán, việc chuyển chủ đề hay không thèm nói chuyện nữa là biết ngay.
– Hương cho anh mượn cái điếu. Tôi chuyển hướng.
– Anh đừng hút nữa. Hôi lắm.
– Chú X đừng hút nữa, kẻo lại say như hôm nọ.
Úi cha cha, chị của em nói vọng sang. Nãy giờ vẫn quan tâm đến nhóm bên này cơ à ? Sao lúc nãy giờ không thấy nói gì, đến khi tôi mượn điếu thì lại chen vào hả ? Lại còn nhắc đến chuyện tôi say thuốc lào… Sặc, vậy là chị của em cũng nhớ dai như Hương rồi. Lướt qua một vòng, thấy hội kia ngỡ ngàng. Híc, thằng này đến đây bao giờ nhỉ, lại còn say thuốc lào …
– Say mới dễ nhớ chị ạ. Nhưng thôi, chị không cho thì em không xin nữa. Chứ Hương thì em còn xin đến sáng. Keke.
Tôi nói có vẻ tự tin, cũng là cho tụi kia một bài. Quyết nghĩ, hôm nay tiện thể đông người, mình thăm dò luôn. Một công đôi việc, với lại nếu mình không bày trò ra thì dễ bị cuốn theo cái nội dung của chúng nó. Điếc, tôi quyết định xen tý công việc, nhẹ nhàng thôi …
– Em thấy cái Hạnh như nào hả Hương ?
– Hạnh nào anh ? Hạnh ca 2 á ? Mà sao anh hỏi thế ?
– Là anh hỏi, ý em thấy nó có hợp với em không ?
– Không mấy khi em gặp, nhưng có vấn đề gì đâu ? Mà anh hỏi có ý gì ? Định tán nó hả ? Em tôi cười.
– Không, anh hỏi cho bạn anh thôi. Anh làm sao đủ cơ mà tán Hạnh.
– Á, tán hộ à ? Ốc mang được mình ốc chưa … ?
– Này, chọc anh vừa thôi. Em thấy Hạnh có được không ? Ý anh chỉ là về vấn đề đánh giá, nhận xét của những người phụ nữ với nhau thôi … Tôi nói giọng lộ rõ vẻ nghiêm túc và nài nỉ.
– Hạnh cũng được. Chị ấy kín đáo, chừng mực lắm.
– OK em, tuần sau, anh sẽ đưa Hạnh vào nhóm mình. Tôi lộ thông tin cho em biết.
– Mà bạn anh ? Ai vậy ?
– Em tò mò thế, bí mật, chia sẻ với em sau. Tôi lại giở trò lấp lửng.
– Nghe nói sắp tới phải làm tăng ca nhiều lắm hả chú X ?
Ối trời, lại chị em. Người yêu không lo, lo gì cho em và em gái hả chị ơi. Híc, tôi nghĩ thầm.
– Dạ, chúng em đang làm mấy cái sản phẩm mới. Việc hơi nhiều chị ơi.
– Nhiều việc nhưng có nhiều lương không ? Chứ chị thấy lương bên cơ quan em chán chết. Có dạo được được, giờ lại thấy giảm rồi.
– Vâng, thị trường ngày càng khó khăn chị ạ …
Chị ấy lại vô tư đụng đến nỗi xót xa của tôi khiến tôi tê tái. Nhưng không thể nghĩ gì chuyện ấy bây giờ được. Cũng chẳng phân tích được cho ai hiểu ở đây, nhất là cả hội kia, mà tôi biết có đứa đang dùng cái ảnh hưởng gâu gấu của mình, mua được những hàng HOT do tôi đang lăn lóc ra làm, mang ra thị trường bán kiếm lời. Thôi, thế cũng là được. Mình còn có ích cho họ.
– Em đảm bảo với chị, Hương không dám phàn nàn với em về lương trong vụ này đâu …
– Thế à ?
– Có phải làm thêm nhiều không anh ? Em tôi hỏi.
– Thường thôi em, cái đó tùy công việc và cả sự nhiệt tình của nhóm. Riêng anh thì em biết rồi còn gì …
Chuyện cứ thế, hội kia cứ ngồi chỏng chơ nghe 3 chị em tôi nói chuyện, thi thoảng chúng nó lại rì rầm với nhau. Dường như thấy bị tôi làm cho thừa, cả đội rủ nhau rút. Yes, vậy là tạm thời ổn.
Chào ra về nhưng tôi vẫn có cảm giác những ánh mắt lướt qua tôi có phần lành lạnh. Ối giời, điếc. Mà đúng là điếc thật, bên em tôi chả thấy mình phải sợ điều gì, từ bé tới giờ, tôi ít khi tham gia vào ba cái trò ẩu đả. Nhưng khi hỏa nó bốc trong đầu thì đúng là tôi bị bệnh điếc thật, đéo sợ súng nữa. Chỉ vài ba lần trong đời, nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra cái tính cách, điểm yếu của mình.
Một nhóm bạn nữa, hình như có bạn phổ thông, đưa một người đến tán em tôi, nãy giờ ngồi lạc trong cái đội cùng cơ quan, thi thoảng cũng nói chuyện được vài câu, nhưng rời rạc và cuối cùng cũng rút. Còn lại mình tôi.
Ngồi thêm được một lúc lâu nữa, bạn của chị cũng đã về, chuyện của tôi và em vẫn chưa có ý định dừng lại. Lối nói chuyện của Hương khiến tôi dường như bị đánh gục. Cái mà các Cụ nói là “Ý hợp tâm đầu” . Chỉ còn con Át cơ mà tôi biết, em biết và cả chị em cũng biết là chưa xòe ra nữa mà thôi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi, tôi chủ động rút. Cỡ này, tôi dám ngồi đến sáng với em được, nhưng chưa phải lúc.
– Anh về nhé.
– Vâng .
– Em chào chị, em về.
– Em về nhé, thỉnh thoảng lại chơi. ( Em chưa mời, chị đã mời, yêu thế …)
– Vâng ạ, nhưng mà chó nhà chị dữ lắm. – Tôi hóm hỉnh với chị.
– Là nó đòi ăn, chú cứ đến tay không, nó cắn cho là phải.
Cả ba chị em cười như nắc nẻ.
Một nửa nụ cười, tôi đã làm. Thêm ¼ nụ cười nữa, chỉ mới đây thôi, tôi cũng đã làm. Và lạy chúa, em tôi vẫn lại như ngày xưa, trời ơi là trời … Tôi không dám hứa điều gì sẽ xảy ra, chỉ biết rằng tôi sẽ còn gặp lại em và em chắc chắn cũng muốn như vậy.

Ra khỏi cổng nhà em, ngõ tối hun hút, vừa định rẽ đi về nhà thì có tiếng gọi giật giọng .
– Ê, X. Vào đây tao bảo.

Lại đúng cái quán tôi gửi xe hôm trước, chỉ còn 3 thằng đang ngồi uống rượu ổi. Có cả nhân vật nhạy cảm. Dựng xe trước quán, tôi bước vào.
– Chào bác, chào các anh.
– Ngồi xuống đây, bà chủ lấy cho một cái chén.
Rót ra 4 chén đầy ắp, nâng ly lên và ép tôi phải uống rồi mới nói chuyện. Ực, uống thì uống, nhưng phải văn với bọn này mới được. Võ ở đây chắc tôi thua, 3 đánh 1. Nhưng quan trọng hơn là ngay trước ngõ nhà em, chẳng hay ho tý nào.
– Rồi, em uống rồi, có chuyện gì thế mấy anh ? – Tôi hỏi giọng nhẹ nhàng nhưng không hề có vẻ sợ hãi.
– Chú đi đâu thì đi, chỗ này không phải chỗ chú. Anh còn thấy chú đến đây một lần nữa thì đừng trách anh.
– Sao anh lại cấm em nhỉ ?
– Chuyện công việc, chú giải quyết ở cơ quan, còn đến đây… đừng trách anh.
Máu nóng đã lại bốc lên đầu, nhưng tôi cố kìm nén vì biết chả hay ho gì khi dùng võ ở đây .
– Nếu em cứ đến thì sao ? – Tôi vẫn nhẹ nhàng.
Mấy đôi mắt bên kia đã vằn lên, chắc định lao vào tôi. Dằn cái chén đánh rầm xuống bàn, thằng gấu nhất lên giọng.
– Mày còn đến, tao bẻ răng mày đấy.
– Vâng, biết thế. Nhưng chuyện đó để sau. Hẹn mấy anh hôm khác ngồi nói chuyện đàng hoàng, rõ ràng về chuyện này. Ở đây không tiện. Em cũng có chuyện muốn nói với mấy anh, nếu mấy anh quan tâm đến em như thế. Tuần sau nhé. Tôi chủ động hẹn luôn.
– Được. mày giỏi lắm. Tuần sau !
– Chào các anh, em về. Cháu chào bác ạ.
Nói rồi tôi đứng dậy, nổ máy xe ra về. Ba thằng còn lại ngồi nhìn tôi, chẳng nói câu nào. Về đến nhà, tôi thầm nghĩ. Mẹ kiếp, lúc đó mà chúng nó lao vào, đéo biết chuyện còn đi đến đâu. Còn chuyện tuần sau, mai tính. Trong lũ bạn bè tôi, cũng có một vài thằng gấu cũng chả kém. Nhưng gấu ở đâu thì không biết, gặp nhau lúc nào cũng đàng hoàng, văn hóa. Đéo như cái bọn này.
Cuộn người trong chăn, tôi mơ màng nghĩ về em. Thật là dễ chịu. Lạ thay, tôi đang say, như say tình nhân, say cái gì tôi cũng không biết, vẫn mộng mơ về thân hình em, về tất cả những gì cuốn hút đàn ông của cơ thể em mà tuyệt nhiên không trào dâng cảm giác đam mê nhục dục đến mức mất kiểm soát. Tôi tự mình lúc lắc cái đầu, sao thế nhỉ ? Hay là mình yêu, yêu là thế này à ? Hồi hộp, lo lắng, mong chờ và thánh thiện như này sao ?
Ước mong một ngày, tôi và em, tay trong tay trước mọi người, trong cả hai gia đình và trong các cuộc vui sau này. Rõ ràng cho tất cả là chúng tôi yêu nhau. Ngày đó sẽ không còn xa, tôi thầm nghĩ …và giấc mơ đến với tôi cũng êm đềm như thể chúng tôi đã yêu nhau tự thuở nào .

 Các bạn đang xem truyện sex tại truyensex69.com
 
Công việc mới, tôi gọi cả 3 người lên và giao nhiệm vụ. Cùng tôi làm một số mẫu hóc búa nhất. Bạn bè cùng lớp ĐH của tôi, qua điện thoại và EMS, vẫn thường trao đổi với nhau nhưng tiến bộ và công nghệ mới trong ngành, và tôi âm thầm để dành vài ba mẫu HOT nhất và cũng là khó nhất cho dịp này. Lên dây cót tinh thần cho cả nhóm, chỉ yêu cầu làm chắc chắn và cẩn thận, làm đến đâu, nhớ đến đó để khi cần có thể lùi vài bước mà không sợ phải xóa đi làm lại. Hệt như làm toán.
Hương, Hạnh và cậu kia, cùng tôi hăm hở bước vào cuộc chiến mới. Phía bên kia, đội triển khai mở rộng sản xuất đã rộn ràng, thi thoảng tôi mới phải sang để xem xem có gì cần sửa không thôi, chứ khi đào tạo, tôi đã rất tỉ mỉ cho mọi người trong nhóm rồi.
Riêng nhóm tôi thì bắt đầu căng thẳng. Căng thẳng ngay cả trong đầu tôi. Về nhà lục lại sách hồi ĐH, mò mẫm từng nguyên tắc và cùng cả nhóm triển khai. Tóm lại là rất mệt. Nhưng vui thì chả liên quan. Hết giờ là tôi yêu cầu vất hết công việc ra khỏi đầu, làm gì thì làm. Chỉ riêng tôi vẫn phải lục lọi, phân tích và thiết kế, tìm hướng đi cho các ngày, tuần tiếp theo .
Nhưng cứ hết giờ là tôi lại nghĩ đến cái hẹn vớ vẩn kia. Rõ ràng là phải giải quyết. Trước khi đưa ra một phương án, tôi phải tìm và hiểu đối thủ đã …
Thằng chủ mưu và cũng là thằng tán em, khác địa bàn với tôi và có vẻ cũng như đang mượn gió bẻ măng, còn hai thằng kia, giọng tuy gấu, nhưng biết đâu lại đang làm một cái gì đó, kiểu như giang hồ giúp bạn, đại loại như thế. Đánh rắn, đánh giập đầu thôi mày ơi, tôi thầm nghĩ.
Tối về nhà, tôi quyết định đến nhà bạn tôi trong địa bàn thằng chủ mưu. Nói về bạn tôi, tuy không học cùng phổ thông, nó thua tôi một khóa, khác trường nhưng quen nhau bắc cầu bạn bè với nhau. Rồi qua một số lần tiếp xúc, nhậu nhẹt hai thằng quý nhau lúc nào không hay. Vậy nên tôi chả ngại, tôi đi thẳng vào vấn đề.
– Tưởng gì, hôm nào gặp tụi nó, kêu tao đi.
– OK , nhưng hai thằng đi thôi à ?
– Mấy thằng kia tao không biết, nhưng cái thằng chủ mưu, mày yên tâm.
– Thế nhé, mai tao hẹn tụi nó luôn, chiều mai nhé, về nhà rồi tao đón.
– Mày hẹn xong, qua đón tao.
– OK.
Tối về ngủ một giấc ngon lành, đéo phải nghĩ. Suy cho cùng, nói chuyện với nhau phải cùng kênh với dễ. Giống như lấy vợ, nếu khác biệt nhau quá về văn hóa rất khó phù hợp.
Sáng hôm sau, tôi chủ động đi tìm thằng gấu nhất.
– Chiều nay, mời các anh ra quán thịt chó nhé. Chỗ … Chuyện gì cần nói thì nói luôn.
– Được. – Thằng kia nói. Mới gặp nhau buổi sáng mà mắt đã lại vằn lên.
– Mày đi mấy người.
– Chỉ em và một người bạn thôi.
– Được lắm.
– Thôi, em lên làm đây. Tôi vẫn nhẹ nhàng.
Thấy có vẻ người hơi mệt, đá qua chỗ nhóm, giao việc xong tôi xuống phòng y tế ngồi chơi và nói chuyện với bà chị, người đang âm thầm theo dõi tôi, cung cấp BCS cho tôi và là bồ của xếp tôi. Lâu nay tôi không để ý, nhưng từ khi chị ấy nói, tôi buộc phải tìm và hiểu.
Hóa ra, xếp của tôi cũng rất được trong cái khoản này. Trời sinh ra thế, tôi chưa vợ, tôi sex với ai nếu tôi thích và họ đồng ý. Không biết khi lấy vợ rồi có còn thích lăng nhăng nữa không, chịu. Đến đâu tính đến đó, chỉ biết, ai tốt với mình thì mình tốt lại. Vậy nên tôi nhìn chuyện đó cũng thoải mái, chả lăn tăn gì nên trong câu chuyện giữa tôi và chị cũng có phần thoải mái hơn nhiều người.
– Em chào chị, chị khỏe không ?
– Em đấy à? Dạo này bận rộn quá nhỉ ? Lâu không xuống chị chơi…
– Vâng, em dạo này cũng mệt. Nhiều việc quá chị ơi.
– Chị biết, nghe giám đốc nói, em đang là người năng động nhất trong cơ quan, lại còn trẻ. Lo mà lấy vợ đi, cho nó yên tâm công tác.
– Úi, xếp cũng lo cho em cơ à ?
Chị lại ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa … như nào được nhỉ, cứ lướt trên người tôi như thầm mơn trớn. Chết tôi, sao chị lại nhìn tôi như thế nhỉ ? Tôi bắt đầu ngỡ ngàng và cũng nhìn lại chị trong vô thức. Khi cái nguồn năng lượng không biết từ đâu ra làm cho người tôi bắt đầu nóng thì tôi giật mình. Đã lâu tôi chưa sex. Cái trò đó, khi đã khai quật nó lên, không có cho nó thỏa mãn thì thật là khó chịu.
Lâu nay, tôi chìm trong rượu chè thất tình, chìm trong công việc và cũng đang ngây ngất với hành trình chinh phục Hương, đâu có để ý đến phần con đang đòi biểu tình. Vật vã trong đầu, ánh mắt tôi hình như cũng quá đà…
– Em làm sao thế ?
– Vâng, em hơi mệt.
– Mệt sao, chị khám cho.
– Em chỉ thấy hơi váng vất trong đầu.
– Vậy em có thấy gì khác lạ trong người không ? Đau đâu đấy chẳng hạn.
– Dạ không ? Chỉ là hơi đuối.
– Để chị khám và kê đơn cho em.
Hết lật ngửa rồi lại úp tôi, lăn lê nghiêng ngửa, chị khám cho tôi nhiệt tình. Nghe tim gan phèo phổi, rồi nấn bóp kiểm tra. Nhìn bộ ngực chị núng nính mà nóng cả người, nóng trong người…Chị thì thầm .
– Tối đến nhà chị chơi …
– Vâng, em chiều tối nay có tý việc, nếu về sớm thì em ghé.
Là nói vậy chứ biết chiều nay việc sẽ đi đến đâu ?
Chị cho tôi uống thuốc bổ, vitamin và dặn ăn uống chu đáo.
– Vâng, riêng cái vụ ăn thì chị khỏi lo. Về nhà em ăn khỏe lắm. Chỉ có buổi trưa tại cơ quan là hơi ít, nhưng bù lại là vui.
– Em cố gắng ăn sáng cho tốt, đừng có thói quen nhịn. Vì bữa sáng rất quan trọng.
– Vâng, em cũng nghe nói thế.Việc tối nay, em không hứa được, vì cũng có chút chuyện. Nếu đến được thì em sẽ đến, nhưng hơi muộn.
– Chị chờ. Chị nói chỉ đủ để tôi nghe.
– Em về đây.
Lạy chúa, chị đang muốn tôi, tôi hiểu, và cái phần con trong tôi dâng lên dào dạt. Nhìn thân hình của người phụ nữ đang độ tuổi rực rỡ và thèm khát, bất giác tôi nuốt nước bọt đánh ực.
Nhưng còn em tôi, không thể, thằng tôi ơi, không được. Không biết tự bao giờ, cảm giác của tôi về em đã gần như hoàn thiện. Ngày xưa, khi tôi nhìn các em, chỉ đơn thuần như là hai phần con đến với nhau, đôi mắt cũng như ý nghĩ lúc nào cũng riu ríu vào sex, các cơ hội được tạo ra cũng trên cơ sở sex là chính. Vì thế, khi có điều kiện là chúng tôi lao và nhau như sự thể phải như thế.
Còn bây giờ, mối quan tâm của tôi đến em, đã xuất hiện thêm nhiều góc cạnh mới kể cả trong những cuộc nói chuyện cũng đã dần quan tâm đến những vấn đề nhạy cảm sau này. Trong con mắt tôi, em vẫn rất xinh và hấp dẫn, trong ý nghĩ tôi, sex sẽ đến, tuy nhiên cảm giác hồi hộp, lo sợ và cả sung sướng cho thời khắc rõ ràng mối quan hệ của hai người có một sự quyến rũ đặc biệt … Hồi hộp.
Về lại phòng, tâm trí của tôi lại chuyển sang cuộc gặp cuối buổi chiều. Không biết ông bạn mình có uy lực đến đâu để áp chế được tụi này. Tôi băn khoăn vì chưa lần nào tôi được chứng kiến những cuộc giải quyết mâu thuẫn bạo lực trên bàn như này, kiểu cách như các giang hồ nói lời cuối trước khi bước vào trận chiến của đao búa. Híc. Hồi hộp chả kém khi đi yêu cả…
Buổi trưa, đi ăn cơm, tôi xuống nhắc nhóm đi ăn đúng giờ. Cũng 1 phần là do tôi hay nói anh chị em xuống ăn muộn một chút, nhường cho những người làm ca được ăn đúng bữa. Hai là hôm nay tôi muốn ngồi ăn cùng nhóm trong thời điểm đông nhất của nhà ăn.
Ngồi bên kia vẫn là cái nhóm mà chiều tôi sẽ đối diện. Những ánh mắt không lấy gì làm thiện cảm quét qua bàn ăn của mấy anh em tôi. Điếc, tôi và cả nhóm cứ vô tư ăn uống, nói chuyện và gắp thức ăn cho nhau, oạch… nom đến là ứa máu dưới con mắt tụi kia.
Thông thường, bữa ăn trưa hay chiều và cả ăn ca 3 là những hoạt động tập thể vui vẻ nhất. Những câu chuyện vui về công việc, về cuộc sống và cả những chuyện tiếu lâm được nổ ra ầm ĩ. Và niềm vui cho công việc và cuộc sống cũng bắt đầu từ đó, đôi khi lại làm cho tôi bớt căng thẳng, bớt đau đầu và ưu tư về những quy luật củ chuối của cuộc sống, những quy luật chính trị và kinh tế hoàn toàn khác so với những gì mà tôi được học. Một cảm giác đau đớn còn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.
Chiều dần đến, tôi đóng cửa phòng về sớm. Ghé qua nhà thằng bạn, nó đi làm chưa về, viết cho nó mấy chữ, hẹn 18h có mặt tại quán nọ quán kia. Rồi tôi chủ động đến quán trước. Chọn một bàn phía ngoài, gần hồ và tận trong góc, tôi ngồi xuống và chờ lũ kia. Liếc nhìn đồng hồ, mới có gần 17h30. Thế cũng là vừa. Mình phải nói chuyện với chúng nó trước. Để cho chúng nó biết mình nghĩ gì và thời gian tới ra làm sao.
Cả ba thằng bước vào, mặt mũi có vẻ như đã thống nhất cao độ…
– Mời các anh.
– Bạn mày đâu ? Thằng gấu nhất lên giọng.
– Bạn em đến sau, anh em mình cứ ngồi chuyện trò trước.
Tôi tất tả gọi quán, gọi mồi và rượu, tỏ ra là mình chủ nhà, chủ trì và chủ chi luôn. Chơi đẹp. Rót rượu ra 4 chén đầy, tôi chủ động cuộc chơi.
– Mời các anh. Sau ly này em nói.
Cả 3 thằng uống cạn cùng tôi.
– Hôm trước các anh có kêu em, nói chuyện về Hương. Em hỏi khí không phải, chắc trong số các anh cũng có người tán Hương phải không ?
– Mày hỏi làm cái đéo gì ? – Lại giọng thằng gấu .
– Là em hỏi cho biết, vì chuyện trai chưa vợ, gái chưa chồng thôi. – Tôi nhìn thẳng vào mắt nhân vật nhạy cảm.
– Mày hơi nhiều lời đấy. Mày định thế nào ? – Nhân vật nhạy cảm nói có vẻ hằn học.
– Các anh uống đi, dù sao cũng là anh em trong cơ quan, chuyện gì cũng cho nó có đầu có đuôi.
Tôi cố gắng dãn cuộc nói chuyện vì bạn tôi chưa đến, mà theo cái kiểu nói của bọn này, tôi e là dễ bể việc.
– Anh nhắc lại, chỗ đó chú tránh ra ! – Giọng thằng gấu.
– Em mới chỉ đến chơi nhà Hương có 2 lần, tán hay không đến em cũng còn chưa biết, mà tán chắc gì Hương đã đổ ?
– Đéo biết…
– Các anh cứ nói thật với em đi, ai trong số các anh định tán Hương ? – Tôi lại nhìn vào mắt đối thủ.
– Tao đấy. Nhân vật nhạy cảm không chịu nổi ánh mắt của tôi.
– Vâng, em cũng đoán thế. Vậy hai anh ngồi uống với em cho vui. Việc để em và anh Y (tạm gọi là như thế) nói chuyện nhé. – Tôi gạt hẳn 2 thằng kia ra khỏi cuộc chơi.
Vừa nói, tay rót rượu, nâng ly mời cả mâm.
– Bây giờ em nói nhé. Anh và em cùng thích Hương, đúng không ? Nhưng Hương theo em biết thì có nhiều người thích, chẳng riêng gì anh em mình. Đó là một chuyện, còn Hương thích ai, theo em nghĩ chúng ta chẳng cấm được. Đúng không anh ?
– Mày nói tiếp đi … – Y lên tiếng.
– Anh em mình uống riêng một chén, hai anh thông cảm nhé.
Miệng nói tay làm, hai chén đầy ắp được rót ra. Ực một phát, không hiểu vì căng thẳng hay sao mà tôi uống ngọt xớt. Hai thằng kia cũng gấu, tự rót rượu ra và uống với nhau. Mẹ kiếp, kém miếng khó chịu.
– Em nói tiếp nhé, em thích Hương. Anh có thể cấm em không được đến nhà Hương chơi, nhưng không thể cấm em thích Hương được.
– Tao cấm. – Y gằn giọng.
– Vâng, thì cứ cho là anh cấm, nhưng anh không thể cấm Hương thích em . – Tôi bắt đầu cáu.
– Mày còn nói cái giọng đấy, tao đập vỡ mõm. – Y cũng bắt đầu giở cái giọng giang hồ, tay đã cầm cái vỏ chai bia Tàu đựng rượu.
Dồn hết sự nhạy cảm vào đôi tay, mắt nhìn thẳng vào đối phương, sẵn sàng thủ thế, tôi vẫn nói.
– Anh Y này, hôm nay em mời các anh ra đây uống rượu với tư cách là anh em, người cùngcơ quan. Chuyện đâu rồi cũng sẽ có đó, chúng ta cứ nói chuyện cho rõ ràng với nhau, việc gì phải thế ? Ví dụ, anh em mình ẩu đả nhau vì Hương, chuyện đến tai mọi người và kể cả Hương, Hương lại bỏ anh em mình yêu người khác, có phải là vô duyên không ?
– Rõ ràng à ? Mày thích rõ ràng, đúng không ? Tao cấm mày tán Hương, được chưa ? – Y gằn giọng, tay vẫn không rời vỏ chai.
– Em nói này, ở đây không nên, theo em là không nên đánh nhau. Nếu anh muốn như thế, anh em mình kiếm chỗ khác, khi khác. Được không ?
Tôi thấy máu đã rần rật trong người, nhưng còn chút nào tỉnh táo, chút nào trì hoãn được thì tôi vẫn làm…
Y đứng phắt dậy, đá nhoằng cái ghế, mắt vằn lên.
– Mày thích thế hả, đi luôn !
Tôi vẫn ngồi, ngước mắt nhìn lên trong tư thế thủ chủ động. Thoáng nghĩ, chỉ một đòn quét chân là đối phương bị động ngay. Rồi sau đó là 3 chân 4 cẳng chuồn, 3 thằng nó lao vào mình, đỡ thế nào được… Với lại ở đây đông người, khó cho mình xoay xở .
– Hôm nay, em đã nói rồi, chỉ là uống rượu. Anh ngồi xuống đi.
– Tao thích đi ngay bây giờ luôn.
– Bạn em còn chưa đến, anh cứ bình tĩnh. Tôi viện đến cái lý do cuối cùng.
– Được, chờ bạn mày đến.
Vừa lúc ấy, bạn tôi lò dò bước vào.


“Chỉ còn mênh mông gương hồ, hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ. Chỉ còn mênh mông gương hồ, từng hàng cây, góc phố … ngây ngô nhìn nhau. Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu, anh đi có bao giờ ngoảnh lại, chỉ còn em còn em, im lặng đến tê người … “
Lời bài hát cứ day dứt, day dứt trong tâm can của tôi khiến cho cuộc tình càng thêm dư vị cay đắng, dẫu bây giờ vẫn đang là hồi ức lãng mạn. Thời gian quả là nghiệt ngã … Hãy yêu hết mình vì nhau, sống hết mình vì nhau và dìu nhau đi trên con đường đời đầy khổ ải này với nụ cười trên môi. Đừng để cho quá khứ ám ảnh, len lỏi vào cuộc sống của chính mình từng ngày, từng giờ như autom này. Hức.
– Nghe nói bữa nay có rượu thịt ngon, đến làm vài chén. – Bạn tôi chủ động chào hỏi.
– Chú Z à. – Giọng thằng chủ mưu có vẻ bất ngờ nặng.
– Chào các anh. Lâu ngày quá nhỉ ?
– Ừ, cũng lâu lâu. – Giọng Y có vẻ dịu dần.
Trúng thuốc rồi, tôi nghĩ. Tay vươn chai rượu, kêu chủ quán thêm bát đũa và chủ động rót rượu.
– Nào, mời mấy anh em. Đây là Z, bạn tôi. Lâu lâu không gặp nhau, hôm nay rủ đi uống rượu cho vui. – Tôi nói để lấp cái lý do và nội dung cuộc rượu, cũng là gỡ chút bí cho Y.
– Mời mời mời …
Dẫu vậy nhưng bạn tôi vẫn đâu để cho yên, muốn thẳng tưng cái lý do …
– Nghe bạn tôi nói có vụ gì à ? Z hỏi Y.
– À không, chỉ là chuyện trai gái, không có gì quan trọng đâu chú. – Y nhẹ lời.
– Gái hay trai, chơi với nhau cũng phải cho nó lịch sự, chưa nói đến chuyện cùng cơ quan. X là bạn tôi, đụng đến hắn … đừng trách thằng này vô lễ.
– Giờ mới biết, thôi chuyện đấy bỏ qua ở đây. Uống rượu đi.
Mẹ kiếp, bạn mình có uy với đội này thế sao ? Ông Y đã xuống giọng, còn hai thằng kia thì ngồi im như thóc. Ặc ặc, đã thế tôi lại càng mềm mỏng và chơi cửa trên, chủ động mời mọc, gắp rót. Nhưng dẫu sao thì chuyện vẫn nhạt như nước ốc. Hai bên qua lại được chừng hai chai thì tụi kia chủ động xin rút. Cũng không thèm giữ, bắt tay 3 thằng rồi lại ngồi xuống nhậu tiếp với Z.
– Tụi này lúc đầu định chơi tao, nhưng chưa thấy mày đến nên tao cố gắng trì hoãn. Đéo mẹ, tý nữa thì chúng nó choảng tao rồi.
– Bọn này giang hồ vặt, mày đéo phải nghĩ. Tao ngồi ngoài để ý mày và chúng nó nói chuyện từ lâu, chờ đến lúc tao mới vào. Mẹ kiếp, may mà chúng nó còn chưa tung chưởng, không thì chết với tao. Tập trung mà tán em kia đi. Mà con em đấy xinh lắm hả.
– Xinh nhất xóm. – Tôi cười. – Mà mày chu đáo thế ?
– Bữa nào rủ em nó đến nhà tao chơi …
– Đã dám rủ đâu, mới đến chơi nhà em có 2 lần mà đã rắc rối. Em này đông thằng đến tán lắm mày ơi …
– Đồn nào chả có địch, tán được mới là giỏi. Mày cứ yên tâm, bọn này gặp tao như cua gặp ếch, mày cứ để ý và tán bình thường cho tao, xem chúng nó dám làm gì mày. Vớ vẩn tao vặn cổ cả đám.
– Ừ, cũng là biết thế thôi, bọn này trong cơ quan tao có vẻ như hơi ngông.
– Mẹ cái lũ chột.
Rượu tâng tâng, bạn tôi lại nhắc đến em làm lòng tôi xao xuyến. Từng cánh cửa một đang dần dần mở cho tôi đến với em, duyên như được sắp. Rượu tiếp tục được rót, uống trong cái cảm giác say tình, lâng lâng khi nghĩ về em. Hai thằng vật hết một chai nữa thì tôi say hẳn, mắt cứ bung ba bung biêng, đầu to cứ nghĩ về em và đầu nhỏ bắt đầu tỉnh giấc… 😀
Tiễn bạn về, chợt nhớ đến lời hẹn đến nhà chị chơi. Trời đất ạ, sao tôi lại nhớ đến chị vào lúc này ? Nhìn đồng hồ đã hơn 9h, đến giờ này thì hơi muộn thật. Nhưng cái cảm giác được sex với chị cứ lồng lộn trong đầu. Làm sao đây hả thằng tôi, tôi tự hỏi. Tôi đang yêu Hương cơ mà, Hương ơi là Hương ơi… Lại nghĩ và suy tưởng về em, về những câu nói, những câu chuyện vui vẻ và hóm hỉnh giữa tôi và em, những ánh mắt không lời nhưng tràn đầy ý tứ. Không được, phải dừng lại thôi, đừng lạc lối . Nghĩ xong tôi quyết định quay đầu xe về thẳng.
Giấc ngủ lại đến rất nhẹ nhàng và êm ái, khi cái ý nghĩ về em tràn đầy trong tâm hồn vói những ước mơ tràn đầy lãng mạn. Chỉ là những ước muốn đơn giản, cùng em thôi cũng làm cho tâm hồn tôi thổn thức, những ánh mắt, nụ cười của em cứ thế len lỏi vào trong giấc ngủ êm đềm …
Em tôi lại ngoan như mèo trong cái nhóm triển khai đầy căng thẳng, việc xóa đi làm lại hay lùi 1 vài bước tiến thêm 3 bước làm cho em tôi và đồng nghiệp rất vất vả. Chỉ một chút sai lầm của tôi thôi cũng khiến cho cả nhóm phải chậm tiến độ vài ngày là bình thường.
Từng giọt mồ hôi của cả nhóm, loay hoay không ngừng nghỉ. Thậm chí cả trong bữa ăn trưa cũng không thoát được những tranh cãi về kỹ thuật và công nghệ. Em dần dần khiến tôi phải cân nhắc từng bước, từng bước.
Dẫu vậy, trong sự căng thẳng về công việc, tôi vẫn không quên một điều, dẫu có làm gì, thành công hay thất bại, trên hết vẫn làm cho chính chúng tôi trưởng thành lên rất nhiều. Vì vậy nên cả nhóm càng làm càng hăng say và thật lạ, 2 đôi chăm nhau như thể không có gì phải ngượng ngùng. Giúp nhau từng ly từng tý, trách nhiệm với công việc không phải nghĩ, xen vào đó là những câu chuyện hóm hỉnh, vui đùa khiến cho ngày tháng trôi đi thật nhẹ nhàng.
Một hôm, khi cả nhóm đang hăng say công việc, chợt xếp tôi đến bên cạnh và động viên, nói vài ba câu chỉ đạo chung chung, rồi ghé tai tôi nói nhỏ .
– Cuối giờ lên phòng chú nhé.
– Vâng, có việc gì vậy chú ?
Không trả lời, chỉ cười, xếp bước đi chậm rãi về phòng.
Y hẹn, cuối giờ tôi vào phòng xếp. Xếp hay có thói quen về muộn, không biết có để ý và làm việc gì, nhưng cũng phải tầm 18h30 xếp mới đóng cửa. Vì hay làm ca nên tôi biết rõ.
– Chào chú.
– Cháu ngồi xuống đi.
– Vâng.
– X này, chú thấy công việc cháu làm rất vất vả, cả nhóm cũng thế… Cháu làm cái giấy đề nghị bồi dưỡng, chú duyệt cho. Mấy anh em có động lực, có sức mà làm.
– Vâng, chú bồi dưỡng cho anh em thì cháu nhận thôi. Cám ơn chú, cháu về nhé. Mai cháu trình giấy ạ.
– Ừ cháu về.
Ra khỏi phòng, tôi không quên khép cửa như thường lệ, mỗi khi chiều về…
Sáng hôm sau, đưa giấy đề nghị lên phòng GD, đằng trước chữ ký của GD là một con số làm tôi cũng bất ngờ. Đề nghị phòng kế toán duyệt chi …
– Sao chú cho bọn cháu nhiều thế này ?
– Đáp lại tôi chỉ là nụ cười … Xuống phòng tài vụ nhận tiền nhé.
– Vâng.
Cầm một cục tiền chẳng biết từ đâu ra, mà có biết thì cũng chỉ thế thôi, biết chỉ mà biết, tôi lẳng lặng về phòng và suy nghĩ… tiêu cái chỗ tiền này như nào nhỉ ? Cũng bằng 6 tháng lương của tôi chứ có ít đâu … Mà đây không phải là thu nhập, nó chỉ là mưa móc, tùy hứng, vậy nên tôi quyết định …
Công việc của nhóm, thực ra trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ, cái gì người ta làm được, ắt mình cũng có cơ hội làm được nếu điều kiện kỹ thuật như nhau. Bản tính dân kỹ thuật nên tôi không hề e ngại không làm được, chỉ sợ người khác không cùng ý với mình mà thôi. “Nói đến đoạn này, thực ra sự phối hợp mới là quan trọng !”. Vậy nên em và tôi cùng đôi kia quá là hợp ý tâm đầu . Nhất là trong những việc khó khăn, cả 4 người cùng xây dựng … Tuy khó khăn và vất vả nhưng tinh thần thì rất thoải mái, thích thì thôi rồi !
Kiểu như …
– Rồi, rồi … em cúi thấp xuống tý nữa … đúng, đúng … Đưa tay đây …Thế mới làm được. Và có như thế, anh mới nhìn được … híc, bộ ngực của em =)) ……….
– Trời ạ, làm việc đi anh, suốt ngày …
– Thì anh vẫn làm việc đấy thôi. Nhưng mà con mắt anh nó bị làm sao ấy.
– …
Đôi kia cũng thi thoảng rỉ rả nói chuyện, chả biết cậu kia có T7 CN gì với em nó không mà thấy chuyện có vẻ xa xa xôi xôi. Híc, thầm nghĩ không khéo mình lại thành ông mối mát tay. Ặc. Những ánh mắt, nụ cười dành riêng cho nhau của hai đứa hình như cũng làm em tôi ảnh hưởng. Dẫu biết tính em rất kiêu kỳ, ít khi để cho ai đó biết được suy nghĩ thật, nhưng cũng có lúc, em tôi không thể giấu nổi những ánh mắt hay hành động quan tâm đến riêng tôi. Những lúc đó, quả thật là lòng tôi rất sung sướng…
Cuối giờ tôi bảo cả nhóm lên phòng và nói chuyện .
– Tình hình là giám đốc thấy anh em mình vất vả, nên có bồi dưỡng cho nhóm mình một số tiền, anh vừa làm thủ tục nhận về đây rồi. Tổng là … Anh muốn xin ý kiến mọi người xem nên xử lý thế nào …
– Tùy anh thôi ạ. – Em Hạnh nhẹ nhàng.
– Đúng đấy, anh quyết như nào thì chúng em nghe thế. – Cậu kia cũng hưởng ứng theo em Hạnh. (Gúm, chiều em thế, bữa sao về nó cưỡi cho đấy, tôi thầm nghĩ và cười bí hiểm. )
– Em nghĩ, anh làm thế nào thì tùy anh, nhưng phải để liên hoan nhóm mới được. Em tôi đề xuất … – Cười xinh thì thôi rồi.
Ái chà chà, cũng mạnh dạn nhỉ, hay là lại thích đi biển như hôm nọ rồi đây. Được lắm, cũng có ý giống mình .
– Thôi thế này nhé, anh quyết thế này. Số đó chia 2. Một phần chia 4, mỗi người 1 ít, gọi là cơ quan bồi dưỡng. Phần còn lại chúng mình làm quỹ ăn chơi. Chơi thì đã đành, nhưng ăn thì theo anh, chúng ta tự tổ chức ăn uống tại nhà cho vui. Bữa thì nhà anh, hôm thì nhà các em. OK ?
– Nhất trí. Cả hội cười vui vẻ.
– Bắt đầu từ CN tuần này nhé. Nhà Hương được không ?
– Vâng, em xin đăng cai. Nhưng mà các anh phải đến sớm mà giúp em nhé.
– OK, em là chủ nhà, sai gì bọn anh cũng nghe. – Tôi hóm hỉnh.
– Được rồi, nhớ nhé. Em là hay sai lắm. Đừng có mà chối nghe chưa …
– Vâng, bà chủ.
Cứ chào trước cho nó quen dần, đỡ ngượng . Tôi cười váng cả phòng.
Y hẹn, sáng chủ nhật hai thằng qua đón Hạnh và chở xuống nhà Hương. Hai em cùng hai anh đi chợ nấu nướng rồi ăn trưa tại nhà của Hương. Có cả chị gái em và anh người yêu, có vẻ cũng đang đi vào hồi kết rồi nên anh chị có vẻ rất riêng tư và tình cảm. Lại lấy quyền anh chị ra ép mấy đứa em, hai anh chị cứ rủ rỉ trên nhà, mặc cho mấy đứa em loay hoay chuẩn bị. Được lắm.
4 anh em loay hoay chuẩn bị bữa ăn, 8 cái tay làm nhoằng cái là xong. Gà luộc, lòng mề nấu miến, tôm sông rửa sạch để nướng lá chanh, ốc bươu luộc. Toàn món quê, nhậu thì phải biết… Bố em thi thoảng đáo qua nhìn mấy đứa chuẩn bị mồi, khen lấy khen để “Mồi ngon đấy các cháu …” Hầy zà, tôi thầm nghĩ, bữa nay say ngoắc cần câu tại nhà em bữa cho vui. Cái gì xấu nên cho em và gia đình biết trước 😀
Nói chuyện tửu lượng, tôi uống cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng. Nói theo ngôn ngữ anh Hai “Anh nhiêu, tôi nhiêu”, nhưng tuyệt nhiên tôi không để mất kiểm soát quá đáng và cũng ít khi out tại bàn. Trước khi say tầm 30p là không ai có thể ép tôi được nữa, vì tôi biết cái ngưỡng của mình. Khi quá ngưỡng, ngủ tại chỗ… Hôm nay ngủ tại nhà em một hôm :D:D:D
Nghĩ là làm, khi mâm bát đã dọn ra đầy đủ, mọi người đã bắt đầu cuộc vui. Trên mâm toàn đồ nhậu, híc … không biết em tôi khi đi chợ có định cho tôi uống thoải mái hay không nữa, chỉ biết khi vào mâm, em chủ động cầm chai và rót cho mọi người … Bắt đầu từ bố.
100% …
Rót tiếp …
– Bố, hôm nay bố uống với cả nhà cho vui, mấy khi có anh A (bạn chị) và các bạn con, mẹ đừng cấm bố nhé …
– Ừ, con gái bố hôm nay có vẻ nhỉ.
– Bố cho bạn con say một bữa … – Em tôi nói kháy.
– Tụi con thanh niên, uống bốc … nhưng nhanh say lắm bác à.
– Say thì nằm, đừng có đi lung tung, nguy hiểm.
– Dạ … con nằm luôn nhà bố, khỏi nguy 😀
– Chắc gì … Chị em cười ý nhị.
Bố chén, các con cũng một chén, chuyện vui như tết.
– Con uống rượu hay say lắm … Không biết sau này vợ có chịu được con hay không nữa … bác ạ.
– Vợ con là phải thông cảm ! – Ông bắt đầu nổ .
– Uống vừa thôi, nhiều có hay ho gì … – Mẹ em thủng thẳng.
– Mẹ cứ cho bố và các anh uống, một bữa … – Hương lại lên tiếng.
Á à, cho tôi say đây. Đã thế, tôi cứ say, ngại gì … A, quay sang ông anh yêu bà chị em, tôi chủ động gợi chuyện .
– Anh chị làm riêng với em một chén .
– Chú đừng có mà cà khịa, chú uống không lại với anh đâu. – Chị nói rồi cười, chắc là chị cũng thấy rượu nó hay rồi :D:D
– Anh mời chú … – Anh A nói.
– Vâng, em mời anh.
100% …
– Anh chị bao giờ thì cho bọn em ăn cỗ đấy ?
– Chú yên tâm, không những cho các em ăn cỗ mà còn nhờ các em đến giúp nữa cơ. – Chị em nói.
– Vâng, cái gì giúp được thì bọn em sẵn sàng. Hy vọng bữa sau cưới em, anh chị đến góp vui là được … =))
– Được thôi. Anh người yêu đỡ lời.
Chuyện vui cứ thế xảy ra và rượu được rót liên tục. Không nhớ chính xác, nhưng em tôi phải đi rót thêm rượu vài ba lần. Cả tôi và cậu kia say ngoắc, say rượu, say mồi, say chuyện và say cả những cử chỉ ánh mắt. Được nửa cuộc thì cậu kia say, xin phép không uống nữa và chủ động xin rút trước. Không biết hai đứa có về được đến nhà hay không nữa. Chỉ còn lại mấy người …
Lờ mờ trong cuộc rượu, hình như tôi đang là đối tượng được cả nhà chăm sóc, kể cả rượu. Anh người yêu của chị, bắt đầu bốc và quay sang hỏi han, chúc tụng và nói xa nói gần. OK anh, em cũng đang hồi hộp và mừng như anh đây. Uống thì cùng uống, nhưng không quên nhiệm vụ là chúc với bố. Hai anh em nhiệt tình trong sự quan tâm gắp rót của hai chị em. Không say mới là lạ … Thêm một lần Hương đi rót rượu thêm vào chai nữa là tôi có cảm giác quá ngưỡng. Lai rai thì được, tôi có thể ngồi đến chiều, nhưng sự thể chưa cho phép, vả lại cũng chưa đến thời điểm thoải mái, mặc dầu bố em chưa có ý định dừng lại …
– Con chuẩn bị say rồi bố ạ, anh ạ. Cho phép con dừng thôi.
– Uh, uống được thế là nhiều rồi, Hương xới cơm cho anh X đi. – Bố em nhẹ nhàng .
– Con chưa cho ăn, em cười dứt khoát. Uống với con một ly đã.
Oái, em tôi định cho tôi gục hẳn sao ? Đàn bà đã không uống thì thôi, khi đã uống thì kinh hoàng. Tôi biết được điều này qua câu chuyện của bạn tôi. Hai đứa học cùng phổ thông với tôi và yêu nhau, tuy nhiên hai gia đình có vẻ không thích nhau, vậy nên không đến được với nhau. Ngày cưới cô gái, tôi ngồi chứng kiến hai đứa nốc rượu với nhau mà kinh hãi. Tôi và anh trai của cô dâu (Học cùng ĐH) ngồi chung mà không thể hay không muốn cản. Cuối bữa rượu là tôi chở thẳng bạn tôi vào viện luôn. Híc.
Lần này, em gấu với tôi khi tôi đã bắt đầu say. Kiểu này chắc quên đường về mất, hôm trước ở bãi biển tôi đã lờ mờ thấy khả năng tửu lượng của em rồi …
– OK Hương, con xin phép bố và anh.
– Em mời anh.
100%.
Bố em dường như cũng đã đủ, bảo mấy anh em cứ tự nhiên rồi lên nhà trên nghỉ. Chỉ còn 4 anh em ngồi.
– Rượu nhà em nặng thật, nhưng cũng có thể anh thấy ngon ở nhiều chỗ khác, nhưng anh nghĩ, anh em mình không chỉ nên uống 1 chén, nó lẻ loi thế nào … Tôi bắt đầu nghiêng ngả và cà khịa.
– Vâng, để em rót. Hôm nay anh thích uống bao nhiêu, em chiều anh.
100%
– Em hôm nay cho anh X say đi … – Chị em xúi.
– Em say rồi mà chị. Chẳng qua là say thêm.
Ông anh người yêu của chị, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy Hương uống rượu. Nhưng trong cử chỉ có vẻ như không muốn cản hay tham gia vào cuộc rượu này. Tôi biết và tôi đâu có chịu.
– Anh và chị uống với em và Hương một chén đi. – Tôi tưng tửng đề xuất.
– Để chị uống với em 1 chén. – Chị em nói.
– Không, uống bốn người cơ. Sau đó em uống riêng với chị.
– Được, đưa chai cho chị, Hương.
4 chén được rót đầy, 4 người nâng ly và uống với nhau. Tôi chỉ nhìn em và uống, không biết đôi kia uống như thế nào. Híc. Say nó phải khác chứ. Tôi thầm nghĩ.
– Uống với chị 1 ly chú X nhé.
– Vâng, em làm sao từ chối được. Chúc gì được chị nhỉ ?
– Chú chúc chị cái gì ?
– Em chúc chị và anh nhanh nhanh để bọn em còn ăn cỗ .
– OK em, nhanh thôi. Ông anh người yêu chen vào. Tháng sau mời em nhé.
– Thế ạ, vâng, chúc anh chị nhé.
À ra thế. Việc đâu vào đó rồi nên mới thoải mái như này đây. Kệ, chúc cái đã … Em tôi cũng nhiệt tình chúc anh chị, không quên rót đầy cho tôi. Híc, say thật. Khua khoắng thêm một lúc nữa thì tôi chủ động dừng, dừng trong nghiêng ngả.
– Em say rồi, em vào nghỉ tý đi. – Chị em nhắc.
– Vâng, chị và Hương dọn giùm, em mệt quá.
Nói rồi tôi đứng dậy, bước vào phòng khách và ngả lưng xuống giường. Cơn say ập đến rất nhanh và tôi chìm vào giấc ngủ như chết… Không biết bao lâu cho đến khi tôi thấy ai đó đập nhẹ vào vai.
– Anh, dậy đi.
Mở mắt ra và ngạc nhiên khi thấy khung cảnh chẳng hề quen thuộc tý nào, lại thêm gương mặt em cười trước mặt, tôi lúc lắc cái đầu để định thần và nhớ lại. Úi trời ơi, tôi ngủ tại nhà em, không biết là mấy giờ rồi đây ?
– Hương à, mấy giờ rồi em ?
– Gần 11h đêm rồi, anh dậy mà về đi.
Tôi bật dậy ngơ ngác, khuya thế rồi ư, chết tôi rồi. Say gì mà ngủ nhiều thế nhỉ ? Thế này thì quá lắm. Ngước nhìn lên cái đồng hồ treo tường như để xác minh lại lần nữa cho đúng thì chợt mừng rỡ. Mới có gần 19h. Quay sang nhìn em với ánh mắt vừa ghét lại vừa yêu .
– Em đùa anh đấy à ?
– Vâng, anh dậy rửa mặt cho tỉnh táo rồi ăn cơm.
– Cơm nước gì, sao không thức anh dậy sớm hơn, đi cả ngày rồi.
– Anh nói đến nhà em ăn cơm mà đã ăn đâu ? Em tôi cười khúc khích…
Không cãi nhau với em, tôi xuống nhà dưới để rửa mặt cho tỉnh táo, chủ định là xong rồi chào ra về, không ở lại thêm vì chưa đến lúc.
– Cháu rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống nhà ăn cơm, cả nhà đang chờ. – Mẹ em nói.
– Cháu phải về thôi bác ạ.
– Hương nó nấu cơm rồi, cháu rửa mặt nhanh lên nhé.
Úi, nói với mình mà như ép. Kiểu này chối cũng không xong, tôi thầm nghĩ. Đã thế thì mình cứ tự nhiên, như ở nhà vậy. Về nghe ông bà già chửi sau.
– Cháu ngồi vào đi, có uống thêm vài chén cho nó hồi không ? – Bố em cười.
– Cháu xin bác, cháu không uống được nữa.
– Có canh chua, ăn bát cơm canh cho nó giã rượu, khiếp, uống gì mà nhiều thế không biết. – Mẹ em nói
– Anh đưa bát em xới cơm. – Em tôi nhẹ nhàng.
Chị em đi đâu không biết, hay là đến nhà người yêu ăn cơm, tôi thầm nghĩ và thấy vui vui trong bụng, san sẻ và tình cảm. Ai biết được chuyện gì sau này giữa tôi và em. Mâm cơm chỉ có bố mẹ em và hai người. Chuyện chỉ xoay quanh ẩm thực và chế biến. Tù tì tôi chén liền 3 bát cơm canh, cũng vì đói và canh chua cá lóc ngon, vừa ăn vừa khen ngon. Tự nhiên như ở nhà.
Cơm nước xong, bố em và tôi lên nhà uống nước và hút thuốc lào. Em và mẹ dọn dẹp. Nói chuyện linh tinh thêm một lúc nữa thì tôi chào và xin phép nhà em ra về. Trọn một ngày quá nhiều kỷ niệm.
Hôm sau đến cơ quan, tôi tìm em và nói nhỏ.
– Ngủ nhà em ngon quá, hôm sau anh đến tiếp nhé ?
– Ai cho mà đến. Một lần thôi.
Nói rồi em tôi lại tiếp tục công việc, chừng như không muốn tiếp cái chủ đề đó nữa mặc dù trong ngữ điệu, tôi thừa biết là 50-50. Ặc. Rồi công việc cũng cuốn anh em tôi đi, thời gian cứ lặng lẽ trôi trong sự chờ đợi của tôi. Chờ đợi cơ hôi để tôi có thể tỏ tình với em. Trong thâm tâm, tôi đã yêu em tưởng chừng như lâu lắm và em, những ánh mắt và hành động cũng dường như đang chờ đợi tôi một điều gì.