Chơi gái cơ quan - Phần 9
Về
đến nơi thì thấy đôi kia có vẻ như đã hết chuyện, ngồi tránh mưa nắng ở gốc
cây, chờ anh em tôi về.
Hương hình như đang
ngượng nghịu, chưa tìm ra cách trả lời thích hợp, tôi đỡ lời.
– Úi, trên kia nhiều chỗ
đẹp ơi là đẹp.
– Thế hả anh ?
– Trên kia thì không tắm được, vì nước cạn. Nhưng mà đẹp lắm.
– Mình ăn trưa đi anh. Tụi em đói lắm rồi.
– Sao hai người không ăn trước đi, đợi bọn anh làm gì. Đấy là Hương đòi về, chứ để cho anh á, chiều tối …
– Hứ, anh cũng kêu đói đấy thôi. – Hương bảo.
– Đói là việc của đói nhé, về là chuyện khác.
– Thôi, mình ăn đi. Nghe gì anh X. Hương nói vẻ tự tin như thể …
– Thế hả anh ?
– Trên kia thì không tắm được, vì nước cạn. Nhưng mà đẹp lắm.
– Mình ăn trưa đi anh. Tụi em đói lắm rồi.
– Sao hai người không ăn trước đi, đợi bọn anh làm gì. Đấy là Hương đòi về, chứ để cho anh á, chiều tối …
– Hứ, anh cũng kêu đói đấy thôi. – Hương bảo.
– Đói là việc của đói nhé, về là chuyện khác.
– Thôi, mình ăn đi. Nghe gì anh X. Hương nói vẻ tự tin như thể …
Cả bọn giở đồ ăn nguội
ra, bánh mỳ, giò, trứng luộc. Đồ uống thì có nước khoáng, coca và không quên,
hai thằng cũng 1 chai quốc lủi. Híc, để hôm nay thử làm trò gia đình với hai em
xem sao. Keke. Cắt đôi chai nước khoáng uống đã hết làm chén, tôi quay qua cậu
kia.
– Anh em mình làm tý
nhỉ.
– Khiếp hai anh này, gặp nhau khi nào cũng nhậu.
– Khà khà, rượu ngon, mồi ngon, bạn hiền. Không uống nó phí rượu đi à.
– Cấm có say đấy nhá.
– Có chừng ý thôi, bằng voi uống thuốc gió. Tôi cười .
– Khiếp hai anh này, gặp nhau khi nào cũng nhậu.
– Khà khà, rượu ngon, mồi ngon, bạn hiền. Không uống nó phí rượu đi à.
– Cấm có say đấy nhá.
– Có chừng ý thôi, bằng voi uống thuốc gió. Tôi cười .
Hai em cũng bày biện mâm
đĩa như thật, hai thằng nhâm nhi và thi thoảng nhờ hai em phục vụ. Uống như hai
thằng chồng.
– Đói bụng, ăn ngon quá
hai em ạ.
– Vâng. Em đói run hết cả tay rồi này. Nước suối lạnh quá. – Hạnh bảo.
– Chưa biết run tay vì cái gì. – Tôi cười nghi hoặc và ánh mắt chừng như thăm dò.
– Đói thật đấy anh ạ. – Hương đỡ lời.
– Em có run tay như Hạnh không ?
– Em sắp.
– Em nếu có run thì không phải vì đói mà là vì no.
– Vâng. Em đói run hết cả tay rồi này. Nước suối lạnh quá. – Hạnh bảo.
– Chưa biết run tay vì cái gì. – Tôi cười nghi hoặc và ánh mắt chừng như thăm dò.
– Đói thật đấy anh ạ. – Hương đỡ lời.
– Em có run tay như Hạnh không ?
– Em sắp.
– Em nếu có run thì không phải vì đói mà là vì no.
Tôi ghé tai thì thầm.
Mặt Hương đỏ lựng, phát vào vai tôi thùm thụp.
– Anh này, nói linh
tinh.
– Hơ hơ, không phải thật sao.
– Không nói chuyện với anh nữa. Chỗ này đẹp chị Hạnh nhỉ ?
– Uh, đẹp thật.
– Hôm sau đi nữa nhé ? – Tôi quay qua nhìn Hương.
– Vâng, lần sau đi nữa … Tiêu cho hết tiền đi. Quỹ còn nhiều lắm.
– Hơ hơ, không phải thật sao.
– Không nói chuyện với anh nữa. Chỗ này đẹp chị Hạnh nhỉ ?
– Uh, đẹp thật.
– Hôm sau đi nữa nhé ? – Tôi quay qua nhìn Hương.
– Vâng, lần sau đi nữa … Tiêu cho hết tiền đi. Quỹ còn nhiều lắm.
Nói đến quỹ, giám đốc ưu
ái lại kêu tôi lên thưởng tiếp. Được bao nhiêu tôi giao cho Hương cả. Cũng
nhiều nhiều. Nghĩ đến cái đoạn chị em kêu lương với thưởng thấp, tôi thăm dò.
– Này, chỗ đó còn nhiều
không Hương ?
– Còn …
– Theo anh thì thế này nhé. Em chia hai rồi lại chia bốn giùm anh, giống như lần trước ý.
– Vâng, tùy mọi người.
– Em thấy thế cũng hợp lý, Hạnh nói.
– Vậy nhất trí thế nhé.
– OK.
– Còn …
– Theo anh thì thế này nhé. Em chia hai rồi lại chia bốn giùm anh, giống như lần trước ý.
– Vâng, tùy mọi người.
– Em thấy thế cũng hợp lý, Hạnh nói.
– Vậy nhất trí thế nhé.
– OK.
Bữa ăn kéo dài cho đến
khi ắnh nắng xiên khoai qua hàng thông. Ước chừng cũng phải đến 3 – 4h chiều.
Cả hội ra về, kết thúc một buổi đi chơi lãng mạn và đối với riêng tôi, trên cả
tuyệt vời. Cảm giác được sở hữu em, cảm giác được em ôm eo trên suốt chặng được
về làm tôi lâng lâng. Về đến nhà em, giúp em thu dọn đồ đạc xong, tôi chào ra
về. Mọi người trong nhà hỏi han đã thân tình. Tiễn tôi ra cổng, tôi thì thầm:
– Anh càng ngày càng khó
ngủ vì em đấy, Hương ạ.
– Anh cứ đùa em …
– Thật đấy. Bây giờ sáng quá, không hôn được nhỉ ?
– Anh về đi ! – Giọng em lên hơi cao, nhưng cũng đủ cảm tình trong đó.
– Vâng, anh về. Mai gặp lại nhé.
– Vâng, anh về nhé.
– Anh cứ đùa em …
– Thật đấy. Bây giờ sáng quá, không hôn được nhỉ ?
– Anh về đi ! – Giọng em lên hơi cao, nhưng cũng đủ cảm tình trong đó.
– Vâng, anh về. Mai gặp lại nhé.
– Vâng, anh về nhé.
– À, chỗ của anh, em cứ
giữ lấy nhé. Em gái anh đang đòi đi ăn kem đấy. Hôm nào anh em mình đi ăn kem
nhé.
– Vâng, mà anh em nhà anh có vụ gì vậy ?
– Bí mật, hôm nào đi thì hỏi nó. Chỉ biết là anh phải chiêu đãi nó và nhờ em trả tiền, keke.
– Bí với chả mật. Thế hôm nào ?
– Thứ 7 tuần này nhé ? Được không ?
– Vâng.
– Thôi anh về đây, chào em.
– Em chào anh.
…
– Vâng, mà anh em nhà anh có vụ gì vậy ?
– Bí mật, hôm nào đi thì hỏi nó. Chỉ biết là anh phải chiêu đãi nó và nhờ em trả tiền, keke.
– Bí với chả mật. Thế hôm nào ?
– Thứ 7 tuần này nhé ? Được không ?
– Vâng.
– Thôi anh về đây, chào em.
– Em chào anh.
…
Công việc đã bắt đầu đi
vào hồi khẩn trương. Sản phẩm ra lò được thị trường đón nhận nồng nhiệt, qua
đó, thu nhập của đơn vị tôi tăng lên đáng kể, kéo theo cả một dây chuyền trong
nhà máy hoạt động hết công suất để đáp ứng nhu cầu nguyên liệu của đơn vị tôi.
Và bắt đầu chiến dịch tăng ca bất tử …
Nhưng hay nhất là những
sản phẩm mà nhóm tôi đang làm. Vì khó nhất, mất nhiều thời gian nhất, nhưng bù
lại, lại là đẹp nhất và đương nhiên cũng là HOT nhất. Dẫu biết vậy nhưng vì
công nghệ thiết bị chưa đổi mới được hết, vậy nên số lượng lại còn hạn chế. Đã
vậy lại càng thêm HOT. Y hệt như món mầm đá, khách hàng cứ chờ từng đợt sản
phẩm của nhóm tôi và em.
Tuyển thêm vài em nữa
vào nhóm, thay đổi giờ giấc sản xuất, đưa vào tình trạng hoạt động 3 ca liên
tục . Tôi nhắc cả nhóm :
– Các em về báo với gia
đình làm tăng ca nhé. Chế độ hưởng theo hai lần, cả lương sản phẩm lẫn lương
hành chính.
– Vâng.
– Vâng.
Những ca sáng, ca chiều
và nhất là ca 3, mấy anh em làm không ngưng nghỉ. Xen lẫn công việc là mối quan
hệ giữa tôi và em dần khăng khít. Không dấu diếm những khát khao, mong muốn
được gần gũi em hơn, và trong suy nghĩ, tôi cố gắng tìm cách offline với riêng
em, để nghiến ngấu em trong vòng tay tham lam. Và tôi cũng lờ mờ nhận thấy, em
cũng khát khao tôi không kém.
Nhớ như in lần đón em đi
biển, nhà em chỉ còn lại mình em vào ban ngày, cả nhà em đi làm hết, tôi lựa cơ
hội thì thầm với riêng em vào một buổi làm ca sáng.
– Chiều nay anh đến nhà
em chơi nhé ?
– Anh đến làm gì ? Anh không đi làm à ?
– Anh nhớ em quá … Tôi nói mà mặt đỏ tía tai.
– Anh lo mà làm đi.
– Anh đến làm gì ? Anh không đi làm à ?
– Anh nhớ em quá … Tôi nói mà mặt đỏ tía tai.
– Anh lo mà làm đi.
Nói rồi em tôi quay đi,
không thèm quan tâm đến tôi ngẩn ngơ mặt chín đỏ. Là vì tôi thừa biết, đến gặp
em vào cái giờ đó, chỉ mình tôi và em … ắt phải là như tôi mong muốn. Là hai
người sẽ lại quấn vào nhau ngay trong nhà em … Sẽ ra sao và em sẽ đối xử với
tôi như thế nào ???
Nghĩ là làm, tan ca 2
vào lúc 14h. Chờ cho em về nhà đủ thời gian make up, tôi lò dò đến nhà em.
– Hương ơi.
Chỉ gọi một tiếng đủ
dùng, chó nhà em cất vài ba tiếng sủa đã thấy Hương bước ra cổng.
– Anh vẫn đến à ?
– Vậy sao? Anh nói là anh nhớ em mà.
– Thôi, anh vào đi.
– Vậy sao? Anh nói là anh nhớ em mà.
– Thôi, anh vào đi.
Dắt xe vào nhanh, tôi
vẫn còn kịp thấy Hương cài chốt cổng. Y như khi tôi còn ở ngoài. Rót nước mời
tôi rồi em xuống nhà.
– Anh chờ em một tý.
– Yes.
– Yes.
Các bạn đang xem truyện sex dài tập Chơi gái cơ quan tại truyensex69.com chúc các bạn vui vẻ
Ngồi chờ em một lúc lâu
trong tâm trí hồi hộp, làm thế nào bây giờ cho thỏa nỗi khát khao. Khi tình yêu
đã chín, khi cảm giác mong muốn được hòa nhập với em khiến cho giấc ngủ của tôi
gián đoạn bởi những con mơ nóng bỏng. Và ngay bây giờ, tôi vẫn đang ước ao nóng
bỏng, ngay tại đây, khi em và tôi còn ngại ngùng …
Bước lên nhà là em trong
bộ đồ khác, bộ đồ em vẫn thường mặc ở nhà.
– Em dở tay giặt mấy bộ
đồ thì anh đến. Em xuống làm nốt. Anh uống nước đi.
– Anh uống rồi. – Tôi trả lời trong ánh mắt thèm muốn.
– Anh, anh định cho mấy người làm cái mẫu anh em mình đang làm ?
– Anh định cho khoảng 10 – 12 người gì đó. Em chuẩn bị đào tạo cho họ nhé.
– Vâng.
– Anh uống rồi. – Tôi trả lời trong ánh mắt thèm muốn.
– Anh, anh định cho mấy người làm cái mẫu anh em mình đang làm ?
– Anh định cho khoảng 10 – 12 người gì đó. Em chuẩn bị đào tạo cho họ nhé.
– Vâng.
– Mà anh không muốn nói
chuyện công việc ở đây .
– Vậy nói chuyện gì ? – Em tôi nhìn tôi có vẻ trách móc.
– Bố mẹ và chị em mấy giờ thì về ?
– Anh hỏi làm gì ?
– Anh muốn …
– Vậy nói chuyện gì ? – Em tôi nhìn tôi có vẻ trách móc.
– Bố mẹ và chị em mấy giờ thì về ?
– Anh hỏi làm gì ?
– Anh muốn …
Vừa nói, tôi vừa đứng
dậy và đi về phía ghế salon em đang ngồi. Hai tay đặt lên bờ vai mềm và định ôm
em, hôn ngay tại phòng khách.
– Anh làm gì thế ?
– Cho anh hôn cái .
– Không…
– Hương …
– Cho anh hôn cái .
– Không…
– Hương …
Vòng tay tham lam của
tôi không để ý đến những lời nói của em, vẫn tìm cách kéo em tôi vào đam mê.
– Anh, bỏ em ra.
– Anh nhớ em quá.
– Gặp nhau cả ngày trên cơ quan còn chưa chán hay sao mà nhớ với nhung ?
– Cơ quan là cơ quan, là công việc. Còn anh nhớ em, anh nhớ nụ hôn của em, thân hình của em, Hương ạ. Em có nhớ anh không ?
– Không thèm …
– Anh nhớ em quá.
– Gặp nhau cả ngày trên cơ quan còn chưa chán hay sao mà nhớ với nhung ?
– Cơ quan là cơ quan, là công việc. Còn anh nhớ em, anh nhớ nụ hôn của em, thân hình của em, Hương ạ. Em có nhớ anh không ?
– Không thèm …
Là em nói thế, tin em
bây giờ có mà ngố à, tôi thầm nghĩ. Ngồi hẳn xuống bên cạnh em, choàng tay qua
bờ vai, tôi ôm quyết liệt. Em ngước nhìn tôi như muốn nói … Cái anh này.
Sau một nụ hôn dài, em dứt ra.
Sau một nụ hôn dài, em dứt ra.
– Anh, sao lại ở đây ?
– Anh nhớ em quá.
– Lỡ có ai vào thì sao hả anh ?
– Anh không biết.
– Bố mẹ về thì chết em.
– Cổng khóa chưa em ?
– Chưa.
– Em ra khóa cổng đi.
– Anh nhớ em quá.
– Lỡ có ai vào thì sao hả anh ?
– Anh không biết.
– Bố mẹ về thì chết em.
– Cổng khóa chưa em ?
– Chưa.
– Em ra khóa cổng đi.
Tần ngần đứng dậy ra
khóa cổng, em đồng lõa với tôi. Nhìn theo dáng em bước ra cổng, trong tôi trào
dâng cảm xúc, sướng tê người.
Em vừa bước vào tôi vội đứng dậy và ôm em, hôn em nghiến ngấu như thể sợ thời gian trôi đi mất. Đáp lại tôi là những nụ hôn nóng bỏng.
Em vừa bước vào tôi vội đứng dậy và ôm em, hôn em nghiến ngấu như thể sợ thời gian trôi đi mất. Đáp lại tôi là những nụ hôn nóng bỏng.
– Mình vào phòng đi em.
Lặng lẽ không nói nhưng
dẫn tôi đi. Phòng của em ngăn nắp gọn gàng, thoảng hương mùi thiếu nữ. Ôm em và
dìu em nằm xuống giường trong bộ đồ ngủ đầy quyến rũ, nụ hôn nồng nàn…
– Đừng anh …
.
.
.
.
.
.
– Đừng anh …
.
.
.
.
.
.
– Em xin anh …
.
.
.
.
.
.
Em tôi van xin, nhưng cơ
thể của em thì không nói như thế. Tôi biết rõ là như vậy, và biết rằng em tôi
còn trắng trong, biết rằng tôi là người đàn ông đầu tiên đánh thức cái bản năng
đàn bà của em, và thẳm sâu trong ý thức, tôi không dám đi xa hơn giới hạn cuối
cùng…
…
…
Sau vài lần co rúm người
lại vì những hành động dạn dĩ của tôi, mặc dù người tôi đang nóng đến cùng cực,
em tôi đẩy tôi ra …
– Anh này ..
– Gì em ?
– Em yêu anh.
– Gì em ?
– Em yêu anh.
Vẻ mặt em như là bà
chúa, nhìn tôi như một thần dân ngoan ngoãn và ban phát mưa móc. Lẫn trong câu
nói là biểu cảm hết sức chân thành và tràn đầy dâng hiến. Cơ thể em, chân co
chân duỗi, cánh tay buông lả lơi trên giường, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
– Á à, vậy ra trước giờ
em không yêu anh phải không ?
– Không.
– Không.
Ôm chặt em trong vòng
tay, tôi lăn người xuống nệm. Em tôi nằm đè lên người tôi, cặp vú nồng nỗng áp
trên ngực tôi tràn đầy khoái cảm, không thể ngăn được sức hấp dẫn từ cơ thể em,
một người con gái hoàn chỉnh. Em hôn tôi …
– Anh, anh về đi …
Tôi rùng mình như chạm
phải bức tường …
– Sắp đến giờ bố mẹ em
đi làm về rồi.
– Uh, nhưng anh chưa muốn về …
– Anh về mà đi làm nữa, ai lại trốn làm thế này …
– Vâaaaang.
– Uh, nhưng anh chưa muốn về …
– Anh về mà đi làm nữa, ai lại trốn làm thế này …
– Vâaaaang.
Tôi kéo dài giọng hóm
hỉnh, ánh mắt nhìn em âu yếm trong sự khốn khổ của thể xác. Giúp em mặc quần áo
và không quên xoa bớt những vết hằn của đá núi hôm nào, vết hằn hiện rõ trong
ánh mắt nghi ngờ của Hạnh và sự ngại ngùng của tôi.
– Bắt đền anh đấy.
– Anh xin lỗi.
– Chị Hạnh có biết không anh nhỉ ?
– Anh nghĩ là có, nhưng Hạnh nó cũng kín đáo.
– Vâng.
– Anh về đây.
– Dạ.
– Không mời anh lần sau đến tiếp à ?
– Em xin anh !
– Anh lại mất ngủ vì em rồi.
– Kệ anh.
– Anh xin lỗi.
– Chị Hạnh có biết không anh nhỉ ?
– Anh nghĩ là có, nhưng Hạnh nó cũng kín đáo.
– Vâng.
– Anh về đây.
– Dạ.
– Không mời anh lần sau đến tiếp à ?
– Em xin anh !
– Anh lại mất ngủ vì em rồi.
– Kệ anh.
Đối đáp với tôi trong
ánh mắt và cử chỉ âu yếm, em tiễn tôi ra cổng. Phóng xe về cơ quan mà lòng lâng lâng
trong niềm vui khó tả. Công việc và tình cảm dồn dập đến với tôi, khích lệ tinh
thần cao độ. Cả đơn vị tôi nhộn nhịp sản xuất, tăng ca và làm thêm giờ rộn
ràng. Trong cái tập thể mà đa phần là thanh niên đó, cỡ như tôi đã là tương đối
già, phần đông nam nữ đều lứa tuổi đôi mươi, làm quên chết, chơi hết mình.
Và cái quan trọng nhất
là thu nhập cho mọi người đã được cải thiện rõ rệt, thi thoảng tôi có ghé qua
khu tập thể của chị em trong cơ
quan, tiếng nói cười rộn rã và thi thoảng lại bị bắt cóc.
– Mấy khi anh X ghé
chơi, chiều nay ăn cơm với tụi em nhé.
– Anh chưa cắt cơm nhà em ơi…
– Gớm, ngoan thế ? Anh gọi về nhà cắt cơm đi. Hôm nay bọn em chiêu đãi.
– Được thôi, nhưng em gọi thêm anh Y, anh Z kỹ thuật đi, anh ở lại đây một mình, sợ lắm.
– Sợ gì …
– Anh sợ bị hiếp …
– Hơ hơ, ai hiếp anh mà lo. Được rồi, để em gọi anh Z.
– Anh chưa cắt cơm nhà em ơi…
– Gớm, ngoan thế ? Anh gọi về nhà cắt cơm đi. Hôm nay bọn em chiêu đãi.
– Được thôi, nhưng em gọi thêm anh Y, anh Z kỹ thuật đi, anh ở lại đây một mình, sợ lắm.
– Sợ gì …
– Anh sợ bị hiếp …
– Hơ hơ, ai hiếp anh mà lo. Được rồi, để em gọi anh Z.
Tíu tít chợ búa, nấu
nước và bữa cơm như thanh niên xung phong được bày biện tươm tất. Y như hồi xưa
còn học ĐH, mấy thằng tự nấu cơm ăn, vụ này tôi quá rành … Bữa cơm diễn ra vui
như tết khiến cho nó loang ra. Đi xuống xưởng lần nào cũng được nhóm khác mời
mọc.
– Bữa sau em mời nhé …
– Được thôi, anh ngại từ chối lắm.
– Nhớ nhé.
– Được thôi, anh ngại từ chối lắm.
– Nhớ nhé.
Và nhất là mấy em tôi đã
từng xin … Loáng thoáng, lờ mờ đoán tôi đang chinh phục Hương nên cũng hay dạn
dĩ … Chuyện đến tai Hương….
– Nghe nói anh hay bỏ
cơm nhà lắm phải không ?
– Hi hi, vui mà em.
– Cơm tập thể có ngon không anh ?
– Khà khà, làm sao ngon bằng cơm nhà em được ?
– Ai biết ?
– À mà này, hôm nào cho anh ăn mỳ tôm đi, nhớ ớt nhà em quá.
– Anh có hay ăn quán không ?
– Có, thi thoảng.
– Bát mỳ như em nấu, khoảng bao nhiêu tiền ?
– Khoảng …
– Vậy thì anh phải trả em gấp đôi, em mới nấu cho !
– Úi giời, tưởng gì. Đồng ý cái rụp. Mà này, trừ luôn vào trong khoản tiền của anh nhé ?
– Không, trừ lương của anh cơ.
– Em thích lấy cả lương anh cũng được, nhưng mà …
– Mà sao ?
– Phải cho anh ăn cơm. Tôi cười .
– Hi hi, vui mà em.
– Cơm tập thể có ngon không anh ?
– Khà khà, làm sao ngon bằng cơm nhà em được ?
– Ai biết ?
– À mà này, hôm nào cho anh ăn mỳ tôm đi, nhớ ớt nhà em quá.
– Anh có hay ăn quán không ?
– Có, thi thoảng.
– Bát mỳ như em nấu, khoảng bao nhiêu tiền ?
– Khoảng …
– Vậy thì anh phải trả em gấp đôi, em mới nấu cho !
– Úi giời, tưởng gì. Đồng ý cái rụp. Mà này, trừ luôn vào trong khoản tiền của anh nhé ?
– Không, trừ lương của anh cơ.
– Em thích lấy cả lương anh cũng được, nhưng mà …
– Mà sao ?
– Phải cho anh ăn cơm. Tôi cười .
– Em này, T7 tuần này đi
ăn kem nhé.
– Vâng, anh qua đón em.
– OK.
…
…
Phần tiếp theo
0 nhận xét: