Chơi gái cơ quan - Phần 4

22:26:00 Edward Tashihira 0 Comments

Các bạn đang đọc: Truyện sex dài tập : Chơi gái cơ quan



Phần 4: ĐÁNH BÀI SEX
Về đến phòng, tôi lôi em sang phòng của tôi để chơi bài.
– Sao lại phải thế hả anh ? Hay đánh bài ở phòng em anh sợ thua ?
– Không phải đâu em, ngủ phòng anh một tối đi em. ( Là tôi chỉ sợ người ta không phải dọn phòng, híc ! )
– Cũng được.
Em bắt đầu ra luật chơi. Tôi và em đánh bài tú lơ khơ, ai thua người đó phải làm cho người kia một việc, bất kể đó là việc gì. Ơ hơ hơ, được thôi, cái này gọi là bài theo yêu cầu đây … Mới nghĩ mà đã nứng.
Ván đầu em thắng,
– Rót cho em cốc nước, nhanh !
– OK em. ( MK, tý nữa bố thắng thì đừng có mà chối nhé em … )
Ván thứ hai em cũng thắng, em nhìn tôi bắt đầu dịu dàng hơn.
– Bóp tay cho em, nhanh !
Ái chà, nghiện món matxa của mình rồi đây. Được thôi, thế này thì anh cứ muốn thua mãi .
Rồi cũng đến tôi thắng. Nhưng cái ý nghĩ bắt em làm gì cũng được khiến tôi rạo rực. Nhưng bắt đầu từ đâu được nhỉ ?
– Đấm lưng cho anh, nhanh !
– Anh quay lưng lại đây, em đấm cho .
Em đấm lưng cho tôi nhẹ nhàng và tình cảm, bóp vai và xoa khiến tôi thấy vô cùng dễ chịu.
Em thắng, tôi thắng và các yêu cầu ngày càng đưa hai anh em vào sâu hơn trong cái trò chơi ma quái. Thua hay thắng bây giờ chỉ là khái niệm.
– Cởi áo cho em. (đánh thế nào được …)
– Hôn vú anh đi (Thấy gì mà đánh …)
– Hôn tai em nhé. (Trời ạ …)
Chỉ tức nhất là tôi phải bú bím em 2 lần thì mới thắng được. Hay em tự thua để đáp lại tôi nữa, tôi không biết. Đúng là đen bạc. Lần mút chym tôi cũng kết thúc cho những ván bài sung sướng. Em dùng lưỡi đùa giỡn với chym tôi như một trò chơi không biết chán…
Lại đè ngửa em ra, lại những cú nắc liên hồi và mãnh liệt. Chym tôi dường như cũng đã quá tải nên bắt đầu hơi dạn dày cảm xúc. Chơi ngửa một lúc, tôi quay em sang chơi theo kiểu úp thìa. Những cú dập liên hồi từ phía sau cộng thêm bàn tay nhào nặn vú của tôi khiến em chỉ biết cong người lại rên ư ử.
Tôi thì thầm từ phía sau.
– Trang ơi, em nếm thử của anh nhé ?
Đáp lại tôi chỉ là màn rên theo nhịp nắc của tôi.
Vận công dập từ phía sau em thêm một lúc nữa và áng chừng như em tôi đã thỏa mãn, tôi giật phắt chym ra khỏi bím em và đè ngửa em ra, người tôi rướn lên mặt em và chờ đợi. Em tôi lóng ngóng cầm chym tôi và đưa vào miệng mút mê man. Đáp lại là tôi nổi một cơn hứng hết sức mãnh liệt, phóng từng đợt, từng đợt vào miệng em, vào lưỡi em đang xoáy tròn đầu khấc của tôi, đón nhận từng đợt, từng đợt . . .
– Em nuốt đi Trang, nuốt đi
Cảm giác em ngại của em cũng trôi qua và em ngước mắt lên nhìn tôi rồi nuốt hẳn. Thêm một chút cuối cùng trong người tôi phun ra trong sự khoái cảm tuyệt vời …
Rút chym ra khỏi miệng em, tôi nằm sà xuống, ôm ấp em trong sự lâng lâng khó tả.
– Em thấy mằn mặn và tanh tanh anh ạ.
– Em chưa quen thôi. Nhưng mà anh rất sướng khi được em như thế Trang ạ.

Em nhìn tôi âu yếm, cả hai bắt đầu rã rời. Vệ sinh cá nhân xong, tôi và em ôm nhau ngủ trong tư thế không mảnh vải che thân, mệt nhoài thiếp đi. Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, cả hai nhìn nhau thèm thuồng nhưng hình như không còn đủ sức, chỉ còn là những hành động và cử chỉ chăm sóc nhau thân tình.

Truyện sex hay nhat


Sáng hôm sau, tỉnh dậy trong sự mệt mỏi và lâng lâng sung sướng, tôi và em lặng lẽ hoàn thành các công việc cá nhân buổi sáng. Cùng nhau đi ăn sáng và đến chỗ đối tác hoàn tất các thủ tục giấy tờ. Suốt buổi sáng, tôi đưa em đi mua sắm, quà cáp cho người thân. Em chủ động mua quà cho tôi và cho cả em gái tôi, nhờ tôi tặng hộ. Thank you em mà chẳng có cách nào chối từ.
Buổi trưa hôm đó, đối tác lại dẫn đi chiêu đãi. Hai anh em nhiệt tình đáp ứng, tuy nhậu nhẹt không được nhiều nhưng cũng đủ vui.
Check out khách sạn khi 13h, đối tác không cho anh em tôi thanh toán mà chỉ bảo “Hôm nào gặp nhau ở cơ quan tôi sẽ tính” … Cũng chẳng có cách nào chối từ.
Lên xe khách, tôi và em lại song hành như đôi tình nhân. Chỉ khác là trong suy nghĩ mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Riêng tôi bắt đầu cảm nhận và đánh giá toàn bộ chuyến đi. Về mặt công việc thì không có gì phải lo lắng nhiều, nhưng về quan hệ cá nhân của tôi và em, đã chuyển sang một trang mới.
Về đến thành phố thân yêu, tôi đưa em về đến tận nhà. Dưới ánh đèn đêm khuya khoắt cách nhà em một đoạn.
– Anh dừng lại em nói .
– Sao em ?
– Chuyện chúng mình, chuyến đi này, anh giữ trong lòng cho em nhé anh.
– Anh cũng nghĩ thế.
– Anh có cuộc sống của anh và em cũng vậy. Chắc sẽ còn chuyện để nói với anh, nhưng hiện giờ thì em chưa thể. Anh nhé.
– Ok em. Mình về nhé.
Hôn lên đôi môi em một lần nữa, em đáp lại rất khao khát và chủ động rời tôi. Tiễn em về đến tận nhà, bàn giao em cho bố mẹ, tôi xin phép.
Về tới nhà, tôi lăn ra ngủ một giấc như chết. Mở mắt ra gần 10h trưa, cô em gái nhìn tôi, chắc nom tôi có vẻ tiều tụy
– Công việc có ổn không anh ?
– Tàm tạm em, ăn nhậu nhiều quá, mệt ơi là mệt. Trưa nấu anh bát canh ngon ngon nhé.
– Hức, quà em đâu ?
– À, anh quên. Gớm, quà cô đây .
Tôi lấy quà mà em mua cho em gái tôi, đưa cho nó, những mong nó cảm ơn mình …
– Tặng em nhé.
– Này này anh, cái này chắc chắn là không phải anh mua cho em . Đúng không ?
– Mà mà sao, tôi ấp úng.
– Anh mà chọn được đồ này tặng em gái ư ? Em chắc chắn là chị Trang mua, đúng không ?
– Thì anh và chị mua. Cứ đòi hỏi. Có quà không cảm ơn lại còn …
– Nói với chị Trang là em cám ơn nhé. Nhưng muốn hối lộ em thì chưa đủ đâu ?
– Chưa biết, bữa sau làm chị cô thì coi chừng …
– Này, anh nghe câu “Giặc bên Ngô …” chưa ? Em mà phá thì đừng hòng !
– Thôi cô biến đi . Tôi giở giọng anh cả ra mắng.
Nói vậy, nhưng trong thâm tâm, tự nhiên tôi thấy khang khác. Tôi có cảm giác là mình đang có một sự thay đổi nào đó mơ hồ …
Năm đó tôi tròn 24 tuổi …
Chiều hôm đó, ngủ thêm một giấc đẫy đà, tôi nhào đi đá bóng. Nhẩn nha chưa đi làm vội, còn để cho cơ thể hồi sức và cũng để cho em Trang đủ thời gian báo cáo. Quần nhau với lũ bạn trên sân bóng cho đến khi rã ròi, về nhà tắm rửa và ăn cơm.
Sáng hôm sau, tỉnh giấc và đi làm trong cảm giác hoàn toàn thoải mái và khỏe mạnh. Xuống đến cơ quan còn sớm, tôi lại lao vào công việc hàng ngày. Cố tình quên những gì đã xảy ra theo lời đã hứa với em.
Khoảng 10h30 tôi lên phòng giám đốc để báo cáo
– Chào chú.
– Cháu ngồi đi, báo cáo tình hình cho chú nghe… – Miệng chú đã nở một nụ cười có phần bí hiểm.
Thôi kệ, tôi cứ báo cáo tình hình công việc. Kể cả chuyện đối tác bồi dưỡng.
– Tốt, cháu làm như vậy là tốt. Thế nào, chuyến đi công tác có vui không ?
– Chú hỏi Trang ấy, chứ TP đó cháu còn lạ gì . – Tôi chuyền bóng.
– Trang nó cũng báo cáo chú rồi, thấy nó bảo cháu làm việc tốt lắm. Hai đứa có chơi đâu không ?
– Tụi cháu cũng có đi một vài chỗ cần đi thôi chú.
– Thôi được rồi, sắp tới còn nhiều việc phải làm, cháu phải giúp chú đấy nhé.
– Vâng, công việc mà chú.
– Và còn nhiều chỗ để đi nữa … Ông buông lửng.
– Vâng. Cháu xin phép.
– À, mà Trang đang có chuyện muốn nói với cháu đấy, tìm gặp nó nhé.
– Vâng, mà chuyện gì đấy chú ? Chú có thể bật mí cho cháu được không ?
– Gặp rồi biết !
Chào giám đốc ra về nhưng tôi cũng đã mường tượng ra được chuyện gì. Nhưng đã lỡ hứa với em rồi nên tôi cứ lửng lơ. Vả lại, tôi nghĩ, chuyện đâu có đó, đi đâu mà vội …
Nhưng tôi lại vẫn nhầm, nhầm trong cách nhìn nhận vấn đề và suy nghĩ. Cũng có thể là tôi chỉ chú tâm đến công việc và vô tư quá, nên mọi việc dần trôi qua khỏi tầm tay …
Sau đó khoảng 3 tháng là quãng thời gian tôi chìm vào trong rượu chè và chán nản …

  Các bạn đang xem truyện sex tại truyensex69.com
Tôi lại vùi đầu vào công việc, việc đâu mà lắm thế. Mấy anh em quay như chong chóng. Quên cả sex, và quên cả lời dặn của giám đốc hôm nào …
Cũng tại vì cái máu công việc, khi thấy phía trước không có gì mới, tôi lặng lẽ cho anh em đi điều tra nghiên cứu thị trường và về cơ quan cố gắng đáp ứng. Trong cái nỗ lực đáp ứng này mà tôi lại tự đưa mình vào một chuyến phiêu lưu mói, đầy kỷ niệm, sung sướng cũng có nhưng chủ yếu là đớn đau … Mãi sau này, 16 – 17 năm sau thì tôi mới trút được gánh nặng ưu phiền !
Sau chuyến đi công tác khoảng hơn tháng gì đó, vào một buổi trưa, khi tôi vừa ăn cơm xong, đang định loay hoay ngủ trưa một tý thì tiếng chuông điện thoại reo . Tôi liếc nhìn đồng hồ , mới 12h30, ai vậy nhỉ ?
– Alo ?
– Anh ạ. Còn nhớ ai không ?
– Trang hả ? Sao gọi anh giờ này ? Có chuyện gì thế ?
– Anh bây giờ có bận gì không ?
– Không em.
– Có việc em muốn nhờ anh, khoảng tiếng nữa anh đến nhà em chở em đi làm được không ?
– Được mà em, nhưng anh muốn đến giờ luôn cơ. – Tôi thăm dò.
– Tùy anh.
Chỉ sau chừng 10p tôi đã có mặt ở nhà em, vì nhà em cũng gần cơ quan.
Ra đón tôi là em trong bộ đồ ngủ màu hồng hôm nọ. Chân tay ướt rượt, em ở nhà một mình. Mở cửa cho tôi vào nhà, rót nước mời tôi uống rồi nói :
– Anh ngồi chơi tý, em giặt xong bộ quần áo rồi em lên.
– Để anh giúp một tay. – Nhấp một ngụm nước rồi tôi đưa đẩy.
– Ai cấm anh đâu ? Nhưng mà đừng có mà kể công nhé.
Lại cái điệp khúc đầy quyến rũ, nhưng lần này là nụ cười buồn, mãi sau này tôi mới hiểu vì sao … Ôi phụ nữ .
Lôi nhau vào phòng tắm, hai đứa giặt ào phát là xong, người tôi cũng ướt át như cái hồn tôi khi đó. Bốn mắt lại nhìn nhau và tôi lại biết rằng chúng tôi lại quấn vào nhau, ngay bây giờ …
Đừng đi qua em mà không để lại dấu vết…
Xiết chặt em trong vòng tay, trong cái phòng tắm của nhà em, tôi hôn em như điên dại. Em cũng hưởng ứng tôi như thủa nào. Đến khi lưỡi tôi bắt đầu tham lam khám phá thì …
– Lên phòng em đi anh
– Yes, tôi hăng hái.
Dắt díu nhau lên phòng ngủ của em, căn phòng được bố trí gọn gàng và ngăn nắp. Mùi thơm hay mùi hương con gái thoang thoảng khiến tôi hứng không thể chịu được…
– Bố mẹ đi đâu em ? Tôi vừa lột quần áo của em vừa hỏi
– Bố mẹ em đi làm, trưa nay không về.
– Thế em trai em ?
– Em em nó mượn xe em đi chơi với đội lớp của nó.
– À ra thế.
Em đã nuy 100% trước mặt tôi và tôi cũng nhanh chóng làm phần còn lại. Tự nhiên như thể đúng rồi. Dìu em nằm xuống giường, tôi nằm đè lên người em và bắt đầu giao hoan. Những nụ hôn ướt át, nút lưỡi để mê khiến tôi dần lạc vào cõi thiên đàng. Nhưng lạ một điều là em tôi không hề nhắm mắt hưởng thụ như hôm nào, chỉ mở to ra nhìn tôi , vẫn là ánh mắt đê mê, đờ đẫn vì sướng, nhưng thoảng trong đôi mắt, tôi vẫn có cảm nhận em buồn …
Nhưng tôi chỉ cảm nhận được thoáng qua, cảm xúc dâng trào khiến tôi chỉ biết làm hùng hục. Trườn xuống dưới, tôi bú mút cặp vú em trong mê muội, tay đã luồn xuống bím em xoa nhè nhẹ. Vẫn cái bím hôm nào giờ đây đang căng mềm ra hết cỡ, hai ngón tay tôi cứ nhíu nhíu vào phần mu mềm mượt và miệng bú mút vú em không ngừng.
Em đã bắt đầu rên ư ử, nhưng chỉ là rên thôi, không tỏ ra dâm nữ như hôm nào. Háng em đã bắt đầu nở rộng như muốn hướng tôi đến phần chót. Tôi kéo em ra xa xa một tý, theo tư thế em nửa nằm trên giường, còn chân thì vẫn chạm sàn. Tôi quỳ xuống và bắt đầu hôn lên bím em. Lướt nhẹ vài vòng xung quanh bẹn, đùi non tôi nhẹ nhàng hôn lên bym em đang mở ra chờ đón.
Lưỡi rà nhẹ lên mồng đóc, hay tay banh mép lồn em ra, tôi nút say sưa. Cảm giác làm tình ngay trong phòng ngủ của em làm tôi phấn khích, quyết tâm làm cho em thỏa mãn. Sau vài lần em nhíu người lại vì sướng, hai bên đùi non cứ ép chặt vào má tôi … tôi bắt đầu trườn lên.
Lần này thì đã quen lối, em tôi cũng vậy. Quay người em lại theo chiều em vẫn ngủ, tôi xoay xoay người em để tạo hiện trường thích hợp nhất . Xếp người em nằm theo hình ngôi sao, tôi đè lên người em và phập. Ngay từ cú dập đầu tiên tôi đã cho lút cán, em cong người lên đón nhận trong tiếng rên rỉ kìm nén. Tôi dập liên hồi, tần suất rất nhanh. Hai tay em vòng ngang lưng tôi và riết chặt. Duy chỉ đôi mắt vẫn mở to ra và nhìn tôi …
Không hiểu, nhưng tôi tự nhiên lại nhìn lại em, vừa nắc điên cuồng, vừa nhìn vào đôi mắt em không chớp. Nhưng cũng chỉ được một lúc là ánh mắt tôi không chịu được em, hay tôi lại lạc vào vườn mê đắm trong đôi mắt em nữa, tôi cũng không biết. Nhổm cao người và nhìn xuống, con giống của tôi vẫn nhịp nhàng vào ra, bym em đã nứng hết cỡ, béo mọng và cứ biến dạng, đàn hồi theo từng nhịp nắc của tôi …
Không biết bao lâu, chỉ biết em tôi co thắt bym liên hồi, hai lần cách nhau một lúc. Mỗi lần cứ như níu hẳn chym tôi, không cho tôi vào ra nữa. Kéo tôi nằm sát xuống người em, dán chặt xuống, em tôi thì thào
– Anh đừng xuất vào trong người em nhé ?
– Em không có bao à ?
– Em không, nhưng em sẽ mút cho anh .
Đáp lại em chỉ là những nụ hôn, nút lưỡi mê đắm …
Nhịp nắc của tôi lại liên hồi , em tôi hưởng ứng nẩy mông lên đón nhận Cả tôi và em, mồ hôi túa ra, trơn nhẫy cho cả hai bề mặt da thịt đang dán vào nhau. Đẩy tôi ra em trườn xuống dưới. Lật ngửa tôi ra, em tôi cúi người xuống, quỳ xuống và bú chym tôi mãnh liệt. Hai bầu vú sà xuống bìu và bẹn tôi cọ xát, môi và lưỡi mút chym tôi rất, rất mềm mỏng và ấm nóng. Chỉ được một lúc là tôi đầu hàng, hai tay ôm lấy đầu em ấn xuống, ấn xuống. Em cố ngóc đầu lên khỏi chym tôi vào sâu quá và ngước mắt nhìn tôi chờ đợi…
Từng loạt, từng loạt tinh trùng của tôi bắn tung tóe vào miệng em đang mím chặt, lưỡi em rà cuộn chym tôi như muốn nút hết của tôi từng giọt cuối cùng. Ánh mắt nhìn tôi tê dại và miệng mút chặt, không hề có một dấu hiệu nào là rớt ra ngoài, em tôi từ từ nuốt hết. Lưỡi vẫn còn tham lam khi chym tôi đã mềm oặt trong miệng. Mút đầu khấc thêm một lần nữa, sạch sẽ, em tôi trườn lên nằm cạnh tôi như một con mèo …
Quấn lấy nhau, ôm nhau nằm một lúc cho cơn sướng của cả hai dịu xuống. Em thì thầm.
– Anh, em nói này …
– Em nói đi ..
– Anh còn nhớ, hôm anh em mình đi công tác không ?
– Anh còn, mà sao em ?
– Xếp có nói với em một điều, thấy anh không quan tâm nên em cũng chưa tiện nói với anh . Nhưng hôm nay, em thấy cần phải nói.
Tôi bật dậy, chống tay xuống nệm, nhìn em chăm chú…
– Em nói đi, anh cũng quên khuấy mất. Xếp nói gì với em ?
– Chú ấy nói là chú ấy đang rất quan tâm đến anh và đang có ý đào tạo anh thành cán bộ chủ chốt sau này. Vì vậy, chú ấy nhờ em nói với anh, rằng anh hãy quan tâm đến cơ cấu tổ chức của cơ quan, hoạt động đoàn thể một chút, để sau này thuận lợi hơn. Vậy nên, theo em anh hãy cố gắng lên nhé.
– Thế à. Tôi hờ hững.
Trong thâm tâm, tôi cứ tưởng thông qua em, xếp muốn tôi hiểu và thông cảm những gì đang xảy ra khiến tôi phật ý. Chuyện chức tước hay bè phái, lâu nay tôi vẫn hững hờ. Thậm chí tổ chức gọi tôi lên để cử đi học bồi dưỡng, tôi vẫn viện cớ bận công việc, từ chối mấy lần.
Rồi chuyện làm ăn, thực ra không phải tôi không quan tâm. Nhưng ai làm, làm ở đâu tôi không để ý. Chỉ đừng làm cho tôi, cho những người cùng làm với tôi ảnh hưởng là được. Thế nhưng cái sự đời đâu đơn giản như tôi nghĩ.
– Anh cũng có cảm giác là xếp có quan tâm, nhưng hiện tại anh đang đau đầu, chẳng muốn nghĩ. Chắc phải một thời gian nữa, để anh suy nghĩ thêm.
– Chẳng ai như anh, người ta thì chạy chọt, quà cáp để được một chút như anh, còn anh thì như hâm. – Em tôi lại cười buồn.
– À mà này, hôm nọ đối tác có chuyển cho anh em mình một ít tiền bồi dưỡng. Em có cầm đây và đã xin ý kiến xếp rồi anh ạ. Xếp bảo anh em mình cứ cầm lấy.
– Thế hả em. Tôi vẫn hững hờ … Nhiều không ?
– Của anh là… của em là…
Tôi giật mình, nhẩm tính bằng cả năm lương hai anh em cộng lại. Nhưng cũng chỉ giây lát, tôi lại trở về chính tôi.
– Trang em, anh không biết phải nói với em như thế nào. Nhưng đó không phải là cuộc sống của anh, mặc dù đó là một số tiền rất lớn với anh. Anh không thể cầm nó được. Em hãy hiểu cho anh .
Em ngước mắt nhìn tôi như một người từ hành tinh khác, đôi mắt em lại đượm buồn. Khó tả cho đôi mắt của em, khi vui đôi mắt em dường như lấp lánh, vui theo cái miệng em cười. Khi buồn, mắt em dường như cũng buồn theo, chỉ thiếu tiếng chuông chùa chiều …
Quay quắt sang em, tôi lại nhìn em âu yếm, những muốn em tôi hay bỏ ra khỏi đầu những băn khoăn về tôi. Lại đè ngửa em ra, hôn môi và thì thầm
– Chúng mình nữa nhé ?
– Thôi anh, đi làm kẻo muộn .
Đẩy tôi ra nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, em tôi lúi húi mặc quần áo. Tênh hênh, tôi cũng lặng lẽ làm theo. Cả hai trong yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ cho đến tận cổng cơ quan.
– Chiều anh chở em về nhé ? – Tôi hỏi.
– Vâng.
Về phòng, tôi lại lao vào công việc, nhưng những lời nói của em khiến tôi không thể tập trung được vào công việc. Loay hoay mãi chẳng làm được việc gì nên hồn. Tiếng chuông điện thoại reo
– Anh ạ
– Ừ, anh đây.
– Chiều anh không phải chở em về đâu nhé, em gọi thằng em em đến đón rồi. Cám ơn anh.
– OK em. Hẹn gặp lại em nhé.
Nhưng câu chuyện vô hồn khiến lòng tôi trống rỗng …
Dòng công việc cứ thế cuốn tôi đi, thi thoảng trước giấc ngủ, tôi vẫn nghĩ về những điều em nói. Tuy nhiên, chuyện tôi phải này nọ hay chuyện tiền nong không làm tôi mảy may suy nghĩ, mà chỉ là những ánh mắt, những nụ cười. Cả những cử chỉ thân mật của hai đứa, những chăm sóc của em dành cho tôi… ngày một dày hơn trong giấc ngủ. Và thật lạ là em với tôi làm tình với nhau liên tục .. trong những giấc mơ của tôi. Tôi thầm nghĩ, trước nay có bao giờ tôi thèm khát ai như vậy đâu ?
Trước giấc ngủ của tôi, em hiện ra. Trong giấc ngủ của tôi, em lại quấn lấy tôi, mềm và mượt như một con mèo. Và sáng mai ra thay quần lót lại nghĩ về em. Liên tục như thế cho đến khi tôi chợt nhận ra rằng tôi cần phải gặp em. Dẫu là lờ mờ, nhưng tôi cần phải, phải định nghĩa được tình cảm của tôi đang dành cho em, đang lớn dần trong tôi, khiến tôi dần mất kiểm soát.
Một thứ 7 như mọi thứ 7 khác, tôi lặng lẽ phóng xe đến nhà em, một mình. Đón tôi trước cổng vẫn là em, nhưng ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên và bối rối.
– Anh vào đi, anh đi một mình ạ ?
– Ừ, anh đi một mình. Thứ 7 không đi chơi đâu hả em ?
– Không anh ạ.
Bước vào phòng khách, thấy một thanh niên tầm tuổi tôi, ăn mặc chỉnh tề. Chào nhau xong, anh ta chủ động rót nước mời tôi…
Ái chà, có chuyện rồi đây .. tôi thầm nghĩ.
Em chủ động giới thiệu tôi trước, rồi ngập ngừng giới thiệu người còn lại. Tôi liền chủ động gỡ bí cho em bằng cách hỏi han liên tục. Nào là anh làm ở đâu, nhà ở chỗ nào …
Tuy nhiên, những dòng suy nghĩ độc lập trong tôi thì không ngừng truy vấn, và đến khi tôi cảm giác được một chút về sự vô duyên của mình trong buổi tối hôm đó thì tự nhiên, bao nhiêu bối rối tôi thấy ở em, giờ đây lại chuyển sang tôi. Tôi cố gắng đưa chuyện nhằm giảm bớt sự ngượng ngập, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì lại tự mình cảm giác thấy vô duyên bấy nhiêu.
Được một lúc sau thì tôi đứng dậy xin phép ra về
– Anh về nhé
– Vâng, anh về … Cậu kia nói
– Anh ở lại chơi chút, về sớm thế. Em tôi ngượng ngùng
– Thôi, anh về, đá qua cơ quan chút xem công việc thế nào. Là tôi bịa ra thế cho có lý do để về.
Tiễn tôi ra cổng, tôi cố gắng làm cho em bớt ngượng ngùng
– Này, anh biết rồi nhé .
– Anh biết gì ? Bạn mới của em thôi.
– Ờ, trông cũng được đấy. Anh về đây.
– Vâng, anh về.
Ra khỏi ngõ nhà em, cảm giác bẽ bàng ngày càng nặng. Này đây chỗ tôi và em hôn nhau ướt át khi kết thúc chuyến đi công tác lãng mạn. Này đây những câu em dặn dò tôi về chuyện riêng tư hai đứa. Và cả những giấc mơ cùng em ân ái. Tất cả ùa về cùng lúc khiến xe tôi lạc lối bâng khuâng. Này đây con đường tôi chở em đi làm, dẫu chỉ một lần …
Cảm giác xót xa như bị phụ tình khiến cho tay ga tôi gần như không cảm giác cho đến khi cánh cổng cơ quan chềnh ềnh trước mặt. Bước vào cổng trong vô thức và cả ánh mắt thẫn thờ, tôi lặng lẽ bước vào phòng làm việc. Nhấc máy điện thoại, tôi gọi về nhà báo làm tăng ca rồi lững thững đi xuống xưởng sản xuất.
Ca 2 đã gần kết thúc, đi quét qua một vòng xưởng với ánh mắt hình như ai quan tâm đều nhận thấy. Mọi việc vẫn bình thường. Lộn trở lại phòng khi buổi giao ca bắt đầu. Hai thằng kỹ thuật hết ca rủ tôi
– Xếp hôm nay xuống bất ngờ thế. T7 không đi chơi đâu à ?
– Uống rượu đi xếp. Thằng kia rủ.
OK liền. Ba thằng ngoắc nhau đi nhậu. Bữa đó tôi uống mãi mà không say, uống gặm nhấm nỗi buồn trong sự che đậy, giấu diếm. Hai thằng kia cũng không căn vặn gì thêm, chỉ nói chuyện tào lao và uống. Khổ thân, chúng nó uống với thằng thất tình, say ngoắc cần câu cả lũ.
Cả 3 thằng lại liêu xiêu về lại cơ quan, hai thằng kia quá say nên chui vào ngủ, ngáy ầm ĩ . Chỉ riêng tôi với nỗi buồn càng uống càng đầy, không biết làm gì, lại lông bông xuống xưởng.
Kim đồng hồ đã chỉ 1h sáng, một mình tôi bước nghiêng ngả đi từ chỗ này qua chỗ khác. Ánh mắt buồn của tôi lướt đi một vòng và cuối cùng đọng lại ở một chỗ. Bước chân vô hồn bị ánh mắt dẫn lối, tôi đứng trước mặt em tự lúc nào …
Đó chính là cô nàng xinh nhất, và cũng là kiêu kỳ nhất trong số nhân viên của tôi … Hương. Cái tên sẽ ám ảnh tôi một quãng thời gian dài sau này !
– Anh hôm nay làm sao thế ?
Ái chà chà … Lâu nay có bao giờ em gọi tôi bằng anh đâu, toàn là xếp, xếp, xếp … Nghe rất vô hồn và cũng xa cách. Hôm nay lại anh. Thoáng qua nhưng cũng đủ cho tôi trở lại với chính mình.
– Em thấy anh làm sao ?
– Anh có chuyện gì buồn à ?
– Không, mà sao em lại hỏi thế ?
– Là em hỏi thế, nếu không phải thì thôi.
Nói rồi em quay đi, làm tiếp công việc của mình. Y như cái tính cách kiêu kỳ thường ngày của em, chẳng thèm để ý đến thằng tôi đứng trơ như phỗng. Rồi tôi cũng quay đi như chưa hề có cuộc nói chuyện vừa rồi …
Những tháng ngày sau đó, tôi cố tình tránh mặt em Trang, chuyện công việc tôi cử người khác làm việc với em. Cho đến một ngày, một ngày mà tôi không chờ đợi. Em xuống phòng tôi với tấm thiệp hồng trên tay, cười tươi với mọi người và mời dự lễ cưới của em. Tôi hỏi bâng quơ nhưng rõ ràng.
– Vẫn anh chàng hôm nọ chứ ?
– Vâng anh. Em nhìn tôi nhoẻn cười, nhưng ánh mắt thì chẳng che dấu được tôi.
Ngày cưới em, cả hội đi cùng. Mấy anh em kỹ thuật và mấy em xinh xinh ngồi chung một chỗ. Đối diện với tôi là em Hương kiêu sa. Bàn phía trên là xếp tôi, ngồi cùng với bố mẹ em …
Tôi nói, tôi cười, tôi làm chủ xị. Cả bàn tôi ngồi cười nói rất là rộn rã. Cố giấu trong lòng những nỗi buồn vô cớ. Em, cô dâu lộng lẫy bước đến bàn tôi chúc rượu. Chú rể tươi cười chúc chúc chúc. Vâng, nâng ly lên tôi nhìn em và uống cạn. Vẫn ánh mắt thăm thẳm buồn cho riêng tôi …
Bàn trên, xếp và bố mẹ em cũng đã bắt đầu nói chuyện xưa. Loáng thoáng vào tai tôi, hình như họ quen nhau từ lâu lắm. Được một lúc, xếp cầm ly sang bàn tôi.
– Nào, chúc mâm này tý.
– Vâng, tôi nhổm người dậy rót rượu.
– Cháu bao giờ định là chú rể đây ? – Xếp nhìn tôi cười …
– Vâng, cháu cũng muốn lắm. Nhưng cái số cháu nó làm sao .. Cứ định tán em nào là em ý lấy chồng. – Tôi hóm hỉnh chỉ mình tôi hiểu.
– Tại cháu đó thôi. Nếu cháu cũng quyết liệt như công việc thì …
– À, chú. Chú với bố mẹ Trang như nào ạ ?
– Chú là bạn học với bố Trang. Nào, nâng ly.
100%, tôi bắt đầu bối rối. Những câu nói, những hành động của xếp, lẽ nào chú định giới thiệu cho mình thật ? Và cả câu chuyện của chú với Trang, nào đâu em đã nói thật hết với tôi. Tôi ngơ ngác như người vừa đánh rơi một vật gì rất quý giá.

Tiếp theo là chuyện em Hương. Đằng sau cái vẻ lạnh lùng và kiêu sa của em là một thế giới với đầy đủ các cung bậc. Lo lắng, hồi hộp, sung sướng và cả những đớn đau, những giọt nước mắt âm thầm rơi suốt mười mấy năm ròng. Đến khi phát hiện ra thì tôi lại quay lại trách chính mình đã gieo rắc trong tâm hồn em những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt. Ôi tình yêu. Ngàn lần xin lỗi em trong cái thế giới ảo này cũng như để cho tâm hồn tôi được cứu rỗi …
Đối diện vẫn là Hương, vẫn lặng lẽ quan sát tôi một cách kín đáo. Tôi biết, nhưng tôi không kiềm chế được cảm xúc. Tiệc dần tan trong sự hẫng hụt của tôi …
Một thoáng suy nghĩ, tôi lại quyết định bày trò. Hẹn hò cả hội ra cổng, tôi rủ rê .
– Này, chúng ta đi biển đi.
– Nhất trí, nhất trí. Anh em kỹ thuật đã tưng tửng rượu hô lên đồng ý.
Ba cái trò ăn nhậu xong rồi rủ nhau đi chơi, với lũ chúng tôi đã quá rành. Nhưng hôm nay tôi dự định tổ chức theo kiểu khác. Vì không có sự bố trí trước và cũng không định tổ chức sexy, tôi quay sang em.
– Hương đi nhé, anh mời .
– Vâng, nhưng em phải về sớm.
– Sớm là bao lâu ? – Tôi hỏi rõ ràng để còn setup cuộc chơi.
– Em phải về trước 10h. Bố mẹ em nghiêm lắm.
– Úi, bọn anh cũng chỉ đủ sức chơi đến giờ đó thôi em ơi. Chỉ sợ đến lúc đó anh say ngoắc, em lại phải chở anh về … Tôi đùa.
– Vâng.
Ngoắc tay nhìn đồng hồ, mới gần 18h. Tôi phân công từng người chuẩn bị đồ nghề. Anh thì về nhà ôm rượu, anh thì về nhà vác ghi ta. Hẹn nhau ở quán cũ cạnh bờ biển. Cả lũ lên đường .
Trên đường đi tôi gợi chuyện
– Hôm nọ em bảo anh làm sao, sao em lại hỏi vậy ?
– Nhìn anh như người mất hồn, ai chả thấy. Chẳng qua họ không nói.
– Em đã thấy anh như thế bao giờ chưa ?
– Em thấy 2 lần rồi …
– Hơ hơ, tôi cười. Lần thứ hai là lúc nào vậy ?
– Lúc nãy đấy thôi !
Chết tôi rồi, không có gì qua được mắt em cả. Sao thế nhỉ ? Cảm xúc của tôi dễ lộ hàng thế ư ? Không, chắc là không phải. Vậy thì vì sao ?
Thôi đúng rồi, em vẫn âm thầm để ý và quan sát tôi. Cộng thêm cả cái giác quan nhạy cảm của phụ nữ. Chắc chắn rồi…
Nhưng nếu vậy thì em vẫn còn dành cho tôi sự quan tâm, trái ngược hẳn với sự kiêu kỳ và lơ đãng hàng ngày của em đối với tôi. Trong tôi lại lóe lên một niềm hy vọng, niềm hy vọng đó đang dần dần tranh đấu với nỗi buồn tê tái của tôi hôm nay.
– Anh cũng có tình cảm với Trang nhỉ ? Em tưởng anh ghét mới đúng chứ ?
– Ơ hay, em nói thật hay đùa đấy ?
– Là em đoán thế thôi .
Trời đất ạ, em đang đi guốc trong bụng tôi đấy à ? Tôi choáng váng và thầm nghĩ. Cô này quả là đáo để. Tôi lái xe đi trong sự suy tư và nghĩ suy lẫn lộn. Dẫu sao, được chở em đi trong khung cảnh hoàng hôn như thế này cũng là một dịp đáng nhớ. Vì em, đang ngồi sau lưng tôi đây là một dịp hiếm có. Ít khi em chịu ngồi sau xe một người đàn ông nào.
Nhoằng cái đã xuống biển. Tới quán cũ, nơi tôi và mấy anh em vẫn thường đến và nhậu nhẹt, em út. Bố trí xong xuôi, cả lũ ngồi vòng tròn trên bãi biển. Trời đã bắt đầu xâm xẩm tối, bãi biển hoang sơ và lộng gió. Bật mấy cái đèn pin con thỏ chôn xuống cát, chiếu ngược lên trời, ánh sáng chỉ đủ dùng, cả hội bắt đầu cuộc vui.
Rượu xách tay được rót ra bát, mồi chủ quán bắt đầu đưa xuống, chúng tôi uống say sưa. Bát rượu đi vòng tròn, em nào cũng phải uống, dẫu ít . Sau khoảng chục vòng thì Hương ngồi cạnh tôi thì thầm.
– Anh có đánh được ghi ta không ?
– Cũng vừa vừa thôi em .
– Lát nữa anh hát nhé.
– OK em. Anh sẽ hát tặng em đêm nay.
Chuyện hồi xưa sinh viên, phòng tôi có một thằng đánh ghi ta tuyệt hay. Hay đến mức trước khi đi ngủ, chúng tôi thường yêu cầu nó đánh để cho dễ ngủ. Những bản nhạc cổ điển được nó gẩy trong đêm khuya thanh vắng khiến cho những thằng trai tơ như tôi rơi vào giấc ngủ êm đềm. Cũng có thể nó đang nhớ tình xưa hay sao mà những bài nó gẩy thường rất da diết. Và nó gieo vào lòng tôi niềm đam mê ghi ta lúc nào không hay.
Tuy nhiên, nhạc lý thì tôi không rành, cũng không có đủ thời gian để theo học một khóa cho nó đỡ mù. Tôi chỉ âm thầm học bấm, học nốt và chuyển gam theo bài hát. Rồi cũng đánh được trọn bài. Hết bài này sang bài khác, vốn của tôi cũng được kha khá…
Rượu vào lời ra, em tôi khởi xướng.
– Chúng ta hát đi.
– Nhất trí. Tôi hưởng ứng. Bữa nay sẽ hát tặng Hương một vài bài .
Trong số anh em kỹ thuật của tôi, có một người đánh ghi ta rất hay. Và cây ghi ta này cũng là của nó. Cầm đàn lên tôi bắt đầu lựa phím.
– Xin phép anh em, tôi hát tặng Hương một bài .
– Đồng ý, cả hội nhất trí.
– Anh hát bài gì ? Hương hỏi
– Tặng em bài Hạ Trắng được không ? Tôi ghé tai em hỏi nhỏ ?
– Vâng, anh hát đi. Bài đó em rất thích. Nhưng toàn nghe đĩa thôi, chưa ai tặng em bằng hát ghi ta cả .
– OK em, bữa nay anh tặng.
Rồi âm nhạc cũng cất lên, rượu vào đã say lắm, tôi hát gần như để toàn bộ tâm tư vào bài hát. Bàn tay lướt phím vô tình quệt nhẹ trên cặp đùi đang khép nép bên cạnh tôi, cặp đùi mà tôi biết chắc chắn là trắng muốt và thon thả … Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người. Hồn tôi vẫn còn phiêu diêu theo lời bài hát… “Lối em đi về, nào anh có hay …” Lối em Trang của tôi, em đi về bao giờ khiến tôi hụt hẫng …
Rượu lại được rót, tặng tôi và em, người được tôi tặng bài hát. Dẫu chúng nó đã rót ít, nhưng cái ít của bát rượu thì cũng bố của chén…
– Em uống đi, em được tặng, uống trước.
– Em tôi nhấp một ngụm cũng tương đối, còn tôi uống nốt trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Bài này rồi bài khác, tôi có lỡ hát bài “Phu kéo mo cau” khiến em tôi đượm buồn. Phải, chính tôi cũng đang buồn đây ! Biết là say lắm rồi, nhưng cái kiểu say này, hồi sinh viên tôi đã từng thất tình, đã từng ôm đàn đánh cả đêm bên mấy thằng bạn ruột, càng đánh càng hay, càng tốn rượu.
Rượu đã dần cạn, mồi còn quá nhiều. Lúc nãy, bãi biển về đêm từng nhóm ngư dân kéo lưới và mang lên cho chúng tôi rất nhiều mồi ngon, giá rẻ như cho. Một số ngư dân thấy cuộc vui quá hay đã xúm lại xem và nghe chúng tôi hát trong đêm thanh vắng.
Tụi kỹ thuật quyết chuốc cho tôi một bữa say mèm, đã âm thầm lấy thêm rượu tự bao giờ. Mỗi bài tôi hát là thưởng 1 bát, bên cạnh tôi, em cũng dường như cũng đã bắt đầu ngấm.
– Anh hát tặng em bài “Không tên cuối cùng” nhé.
– Vâng anh, sao anh toàn hát bài em thích thế ? Em tôi bắt đầu nói thật. Hóa ra em tôi cũng lãng mạn hơn tôi tưởng.
Lại một bát, em và tôi …
Tôi như say đàn, say thất tình, say tình mới và cả say rượu. Hát, uống, rồi lại hát. Tất cả những bài tôi chọn, đều thoảng qua những tâm tư mà tôi đang có, tâm tư mà tôi gửi cho em Trang, và cả những tâm tư tôi e ấp tặng em. Với đầu óc nhạy cảm như em, thông minh như em, tôi biết là em hiểu. Và thẳm trong giác quan vô hình của tôi, hình như em đang xóa dần khoảng cách với tôi, cái khoảng cách kiêu kỳ, cái vỏ bọc lạnh lùng đang dần được gỡ bỏ.
– Em thích bài “Linh hồn tượng đá không ?”
– Vâng, bài đó buồn lắm anh …
– Nhưng họ còn được gặp nhau.
– Vâng, thà thế ! Anh hát đi.
Lần đầu tiên, tôi say, và tôi hát cho các em nghe trong tâm hồn buồn vui lẫn lộn, thoảng trong ánh mắt và hành động của em, hình như em đang bất ngờ với tôi, cái thằng tôi suốt ngày chỉ công việc khô khan, và chẳng thèm để ý đến em, người mà tất cả những thằng đàn ông trong cơ quan tôi thèm muốn, lại có thể lãng mạn đến thế…
Và cả trong cơn say, tôi cũng chẳng thèm giấu diếm cảm xúc của mình qua những bài hát buồn. Dẫu vậy, trong tất cả những người ngồi nghe tôi hát, chỉ mình em là có thể đưa ra những câu bình luận khiến tôi chết điếng. Những câu bình luận thì thầm đủ nghe. Và lạy chúa, câu to câu nhỏ, câu nào đáng chỉ để riêng cho tôi nghe, câu nào cho mọi người cùng nghe…
Hệt như đánh tá lả, chưa kịp hạ bài thì em đã đọc được trên bài tôi còn những con gì …
Cuộc vui cứ thế cho đến khi em tôi giật mình hỏi tôi
– Anh ơi, mấy giờ rồi ?
– Còn sớm mà em, anh chưa muốn về …
– Em cầm lấy tay tôi và nhìn đồng hồ. Chết em, hơn 10h rồi.
– Thế ư ? Tôi nhìn lại đồng hồ.
Đúng là đã hơn 22h, chạy từ đây về TP cũng phải mất hơn 30p. Giải quyết hậu quả chỗ này cũng phải hơn 10p. Đến được nhà em, vị chi là 23h. Tôi nhìn em lo lắng.
– Nhanh lắm cũng phải 23h mới về được đến nhà em đấy.
– Bố em mắng em chết. Về thôi anh.
– Hay là cả đội đưa em về ?
– Thôi anh, dọn dẹp nhanh để còn về. Anh chở em về đến nhà là được.
– OK em.
Cả lũ dọn hàng trong nghiêng ngả. Bước ra xe, tôi tựa hồ như đứng không vững .
– Anh có lái xe được không, để em chở .
– Được mà em .Tôi nói cứng.
– Anh chạy cẩn thận nhé, đường nào thì cũng muộn rồi.
Hức, tôi nấc.
– Em yên tâm. Ngồi sau cho vững là được.
Leo lên xe tôi, tôi chạy tương đối nhanh, hơn bình thường một chút. Kim chỉ tốc độ trên dưới 50km/h. Cũng may là đường khuya nên ít có tình huống nguy hiểm. Đội kia lên xe đã thấy vù, vượt xe tôi một đoạn xa, cười nói râm ran trong đêm vắng. Rồi chúng nó cũng chạy chậm lại như để cho tôi và em bám theo, và hình như cũng cố tình để cho tôi và em riêng tư. Hiểu ra điều đó, tôi lại bày trò
– Em ôm anh đi, cho anh dễ lái.
Đáp lại tôi là vòng tay ôm nhẹ. Chỉ đủ ấm hông tôi.
Tuy nhiên, khi đã ôm thì ắt phải có đụng chạm. Cặp vú của em đã bắt đầu cọ vào lưng tôi. Đã bao nhiêu lần tôi đã cố tình tưởng tượng. Vòng 1, vòng 2 và vòng 3 của em. Làn da trắng như trứng gà bóc khiến tôi bùng cháy đam mê . Rượu trong tôi và em bắt đầu làm cái việc của nó. Những đam mê nam nữ, những thúc giục của phần con, những quy luật của tự nhiên và thượng đế khiến cho người tôi nóng rực và vòng tay của em cũng dường như chặt hơn… Cặp vú bây giờ ấm nóng trên lưng tôi và run rẩy theo từng nhịp xóc. Ước gì đường về nhà em xa hơn, tôi thầm nghĩ .
Đến gần nhà em, tụi kia chào ầm ĩ. Về nhé, ngủ ngon nhé hai người … Rồi rúc rích cười như đúng rồi. Em với tay định mở cổng thì cổng đã khóa. Tôi lôi em ra trước khi em kịp cất tiếng gọi .
– Tuần sau em làm ca mấy ?
– Ca 2, anh hỏi làm gì ?
– Tuần sau nữa ?
– Anh còn hỏi.
Ừ nhỉ, mình phân ca mà hỏi linh tinh.
– Vậy tối thứ 7 tuần sau nữa, anh đến chơi nhé ?
Em ngước nhìn tôi ngạc nhiên, không quên chút đùa cợt
– Thì để đến khi đấy đã. Anh cứ làm như là.
Tiếng chó sủa râm ran khiến cho bố em bước ra.
– Cháu chào bác ạ. Tôi nhanh nhẩu.
– Con chào bố, đây là anh X, xếp con ở cơ quan. Tụi con đi đám cưới về xong rồi lại đi biển, giờ mới về được bố ạ.
– Các cháu đi hơi khuya đấy nhé. Hương, vào đi.
Giọng bố em đã bắt đầu hơi nặng, nhưng vẫn đủ lịch sự.
– Em vào đi, cháu chào bác cháu về ạ.
– Ừ, cháu về.
Á à, mang tôi ra để làm le với bố. Anh X, xếp của con à. Kinh nhỉ. Thế hôm sau đi với anh nào thì nói sao đây hả em ? Tôi thầm nghĩ …
Trên đường đi về nhà, mặc dù say, nhưng tôi vẫn có cảm giác niềm hy vọng đang lớn dần trong tôi, đẩy lùi được nỗi buồn đám cưới. Tâm hồn khát khao được yêu thương đang dần dần choán hết trong tôi. Cảm giác thèm được chăm sóc, yêu thương và hờn dỗi như một lẽ tất yếu của cuộc đời đang sóng sánh, cảm giác đó theo tôi vào đến tận trong giấc ngủ êm đềm mà đã lâu tôi thèm khát .
Những ngày sau đó, tuy công việc vẫn lút đầu, nhưng tôi vẫn dành thời gian qua chỗ em. Tất nhiên, chuyện tôi chở em đi biển, sau này loang ra khiến cho tôi gặp khá nhiều phiền toái ( tôi sẽ kể chuyện phiền toái khi đụng đầu với đối thủ sau ). Nó loang ra là vì hội đi chơi hôm đó thành phần rất open. Có những em lần đầu tiên thấy tôi say, tôi uống, tôi đàn và hát. Thấy tôi vô tư ngồi cạnh Hương, cô gái mà cả cơ quan tôi, những thằng đàn ông đều phải ngó nghiêng kể cả những người có vợ, hát tặng em những bài hát tình tứ, và nhất là uống rượu cùng tôi, chuyện chưa bao giờ xảy ra với em cả.
Những câu chuyện trong giờ giải lao, giờ cơm trưa và cả những chuyện trên đường về nhà, chỉ thoáng qua tôi cũng đủ thấy họ nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Những em thân cận với tôi thì nhìn tôi với ánh mắt thấu hiểu và thậm chí còn tủm tỉm.
– Bữa nay mới biết nhé.
– Biết dề ? Tôi hỏi đùa lại, trong thâm tâm vẫn muốn thực sự họ đang nghĩ gì …
– Xếp nhà mình cũng lãng mạn kinh.
– Ơ hay, lãng mạn như nào ?
– Nghe nói anh đánh ghi ta hay lắm.
– Thế à … thường thôi. Tại hôm đó say.
Chỉ riêng em là vẫn như cũ, vẫn kiêu kỳ như chưa có chuyện gì xảy ra, như đó là một chuyện thường, chỉ có điều, em ít nói hơn hẳn. Ngày lại ngày, công việc cứ cuốn tôi đi, đầu tắt mặt tối, nhưng riêng lời hẹn đến nhà em chơi thì tôi vẫn ngóng đợi !
Đá qua chút công việc, tôi cố gắng thay đổi trong khả năng có thể để đáp ứng được nhu cầu của thị trường và cũng thông qua đó cải thiện được thu nhập cho anh chị em và cho cả chính tôi. Vì thế, những sản phẩm mới lần lượt được ra đời, cơ chế dành cho việc này tôi trực tiếp làm việc với giám đốc và hoàn toàn được ủng hộ. Cái này còn được gọi là “Chi phí đầu tư nghiên cứu phát triển” . Lãnh đạo cố gắng trong chừng mực có thể để đáp ứng yêu cầu của tôi.
Cũng không có gì là to tát, nhưng được sự chủ động cộng thêm một chút kiến thức thu thập từ hồi học ĐH và kinh nghiệm lăn lộn mấy năm ròng rã, công việc cũng được đôi chút thuận lợi ban đầu.
Là công việc, nhưng trong cái nhóm thực hiện công tác đó, tôi toàn quyền muốn chọn ai trong xưởng để triển khai thì chọn. Kỹ thuật thì có tôi và một cậu tương đối chuẩn, còn chị em thì … híc, tôi toàn chọn em xinh và khéo tay. Các em cũng sướng vì có cơ hội được thể hiện tay nghề là một, được chọn vào cái nhóm đó cũng tạo ra sự khác biệt với phần còn lại là hai. Ngoài ra thì giờ giấc đi làm cũng thoải mái hơn, thu nhập thì khá hơn (vì tôi trực tiếp làm cơ chế). Trong chung có riêng và ngược lại, nhóm đó ban đầu chỉ là 5-6 người. Vui như Tết.
Chính vì thế mà chị em, tôi biết chắc rằng ai cũng muốn được tôi chọn vào trong nhóm đó, và những em do tôi chọn vào đó lấy làm hãnh diện và … ngoan như mèo. Với các em, tôi chí định đào tạo để khi thành công sẽ trực tiếp thay tôi hướng dẫn cho nhóm triển khai diện rộng sau này. Vì thế, ngoài mức thu nhập hấp dẫn (không hề ảnh hưởng đến quỹ lương của tập thể ), đi làm thoải mái, vui vẻ mà còn vì tôi hay bày trò offline linh tinh cho nhóm. Tuổi trẻ thường ham chơi, kể cả tôi.
Hương, em tôi là một người hoàn toàn đáp ứng được các yêu cầu của công việc. Nhưng tôi vẫn lần lữa chưa gọi em vào nhóm. Dẫu vậy, nhưng tôi vẫn để dành một cơ hội cho em. Vì trong đầu tôi đã sẵn có kế hoạch tận 5 – 6 tháng sau. Cũng là một phần như tôi muốn trêu em. Dẫu biết tay nghề em khá, em xinh, nhưng tôi vẫn làm lơ vì tôi muốn đùa chút… Ai bảo em kiêu ??? Chờ cho đến phần hóc búa, phần quyết định tôi mới lôi em vào cuộc. Kể cả em tôi có khó khăn thì thằng tôi sẵn sàng đứng ra giúp đỡ, vì hồi sinh viên đi thực tập tôi từng được điểm giỏi trong nội dung “làm công nhân”. Nhưng rõ ràng là em đang giận tôi về việc này. Mấy lần thi tay nghề, híc, em tôi đều giỏi cả . Keke.
Nói một chút về body của em Hương. Da em ấy trắng như thể trêu ngươi lũ đàn ông, dáng người thì không chê được điểm nào, đã thế em lại còn biết ăn mặc cho phù hợp để tôn cái vẻ đẹp nữa. Tóc em dài ngang vai được tỉa cho thưa bớt, gió hay bất cứ cái gì có thể làm tóc em lả lướt trên bờ vai, ôi bờ vai …
“Vai em tròn dưới mưa, ướt bao nhiêu cũng vừa, như mưa đời phất phơ, biết đã gần nhau chưa ? ”.
Khuôn mặt thanh tú và nụ cười chết người. Duy chỉ có đôi mắt mà tôi biết sẽ rất khó khăn cho tôi trong hành trình chinh phục. Đôi mắt thi thoảng lộ ra nét cương quyết mà khó có thể lay chuyển. Kể cả khi em cười …
Và đôi mắt ấy sau này đã âm thầm làm cho tôi đau khổ, cho đến bây giờ vẫn còn xót xa cho em mặc dù đã phần nào dịu bớt.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy, công việc cuốn tôi và anh chị em đi không kịp ngoái đầu, thậm chí cả T7 & CN cũng hò hẹn nhau đi làm, nghĩ lại thấy thật là “Đâu cần thanh niên có”. Sống rất hết mình.
Thoắt cái đã hết 2 tuần, chuẩn bị đến cái hẹn đến nhà em chơi. 15 ngày, hay 360 giờ, nói thế chỉ cho thêm cái phần thăm thẳm, tôi cũng hồi hộp xem xem T7 nhà em như thế nào ? Ngày xưa, nếu T7 mà ai tán ai, nhìn cái biết ngay. Đến thì một mình, quần áo thì chỉnh tề, ăn nói thì cực kỳ chỉn chu. Và cũng thông qua T7 cũng đủ biết em mình đã có người yêu chưa, rồi có đông đối thủ không ? Còn đến mà thấy ông bà già hay chị em gái ra bảo “Em ý đi chơi rồi” kể cả biết chắc là em đang ở nhà thì thôi, lượn đi cho nước nó trong !
Với lại qua mấy năm làm việc, T7 của tôi chỉ là đi với bạn bè, và cũng chỉ làm chân gỗ cho bạn mình thôi. Rất ít khi tôi đi một mình đến nhà con gái vào T7. Mới chỉ đến nhà em Trang một lần và thất tình luôn ! 😀
Hẹn em, tôi không quên lời hẹn, và tôi biết chắc là em cũng chẳng quên, chỉ có điều là em vẫn làm bộ, mặt lạnh tanh không hề nhắc đến một lần. Kiêu thì hết chỗ nói .
Nhưng ông trời hình như báo trước cho tôi, rằng không nên dấn thân vào chỗ đó. Mưa như thể chưa được mưa, mưa bắt đầu từ đầu giờ chiều, thi thoảng có tạnh một chút trong khung trời gần như sập. Về nhà, cơm nước xong xuôi, ông trời như vẫn cố tình nhắc nhỏ, như muốn trêu tôi, mưa vẫn không hề dứt. Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định vẫn đi, cho dù phải lội hay đẩy xe, vẫn phải đi.
Kêu cô em gái lấy áo mưa.
– Híc, hôm nay anh định cho cả nhà ngập lụt hết hay sao mà đi chơi trời này ? Mưa thế này rồi mà anh vẫn còn muốn mưa nữa ư ? – Em tôi hỏi .
– Kệ anh, anh phải đi. Lỡ hứa rồi.
– Này, đến nhà chị Trang hả ?
– Người ta chống lầy rồi em ơi, tưởng anh mình ngon hả ? – Tôi nói nhưng không buồn nữa, vì đang hồi hộp.
– Oái, chị ấy đang trẻ thế mà đã lấy chồng rồi ư ?
– Thôi, miễn bàn chuyện đó nữa đi. Xuỵt, chị này còn trẻ nữa … Nhanh lên cho anh .
Hương, năm đó em mới 20 tuổi. Thua tôi 4 tuổi, tính theo tam hợp và tứ hình xung là quá chuẩn. Sặc, hồi đó cũng hay hỏi tuổi nhau để bấm cho vui, chứ chym với bím thì hợp tất 😀
Trong số lứa các em trong cơ quan, Hương là người trẻ nhất. Vì em học sớm một năm, ra trường là xin đi làm luôn, kiêu kỳ từ hồi C3, nhưng đi làm vẫn chả bỏ được cái thói đó, trời ban cho người con gái đẹp (nhan sắc) nên có quyền được lựa chọn nhiều hơn cô khác.
– Anh không thay đồ đi ? Để em là nhé ? – Em gái tôi hỏi.
– Không cần, lấy nhau rồi có là lượt được mãi không ?
Tôi vẫn mặc bộ đồ đi làm lúc chiều, khoác áo mưa vào , dắt xe ra cổng. Hồi hộp như mới tán gái lần đầu. Ôi trời .
Ra đến cổng, nước đã ngập gần đến đầu gối. Không biết lối nhà em có thấp hơn không nữa, thây kệ, cùng lắm là bơi . 😀
Đến ngõ nhà em thì quả thật không vào được. Xe chết máy là cái chắc, may sao vẫn còn một quán nước mặt đường đang còn mở cửa, một hai người đang ướt rượt ngồi trong quán …
– Bác cho cháu gửi cái xe.
– Cháu đi đâu ?
– Cháu vào nhà Hương.
– Lâu không ?
– Chắc khoảng tiếng gì đó bác.
– Ừ, để đó. Khóa cổ vào cho bác.
Là hàng xóm nên tôi cứ vất xe đó vô tư, chắc quán này cũng bán được hàng cho bạn em tôi đây, tôi thầm nghĩ.
Xắn quần lên đầu gối, tôi lội bì bõm vào nhà em. Càng vào sâu trong ngõ nước càng sâu, quần dài tôi xắn hết cỡ vẫn không thoát được nước…
Gõ cổng nhà em trong cơn mưa như trút. Chó cũng không nghe được tiếng người mà sủa, hay đã cuộn mình trong bếp hay góc nhà tránh sấm rồi không biết. Phải một lúc sau, mới có người ra mở cổng. Áo mưa trùm lút đầu, bóng tối khiến tôi không nhận được ra là ai …
– Ai đấy ?
– Dạ, Hương có nhà không ạ ?
– Anh ạ, trời đất này anh còn đến cơ à ? – Em nói giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên .
Úi giời ơi, mưa với gió, đến giọng em tôi cũng không nhận ra .
– Hứa lỡ rồi với em rồi, chứ giờ này trùm chăn ngủ không sướng hơn à ?
– Anh đến đây bằng gì ? Xe đâu ?
– Anh gửi ngoài quán trước ngõ.
Em cuống quýt mở cổng cho tôi, mời tôi vào nhà.
– Cháu chào hai bác ạ.
– Chào cháu. Mưa gió thế này cũng đi chơi được ? – Bố em nói mát .
– Vâng, cháu hẹn với Hương rồi, không đến e bữa sau Hương thả chó ra mà không đuổi. – Tôi nói vui với bố mẹ em.
Tôi chủ động xuống nhà dưới, chào phụ huynh, nơi TV đang chiếu những gì cho trôi đi thời gian. T7, thời gian trên TV chỉ là cải lương, chèo hay đại loại như thế. Một thời gian tôi làm chân gỗ, khi bạn và người yêu của bạn tìm nơi nói chuyện riêng tư, tôi với TV, làm bạn với cải lương… ặc, và cả chèo. Hức, nếu bây giờ bạn nào tầm 25 đổ lại, khó tìm người nào thích cải lương và chèo. Nhưng tôi, trong khung cảnh chỉ còn cải lương và chèo, biết thích gì hơn … Vậy nên thích. Ví như :
“Em còn son, anh cũng còn son, ước gì ta cũng là con một nhà ! Í i i ì ì i ”
Em dẫn tôi lên nhà trên và giúp tôi đỡ ướt.
– Thôi em, đằng nào cũng ướt rồi. Ngồi nói chuyện đi em.
Ngại ngùng và dường như em đang bất ngờ vì tôi, sự hiện diện của tôi trong căn nhà riêng tư, là riêng tư với gia đình em trong cái ngày mưa gió ngập tràn.
Sau khi em lấy khăn, và ngồi chờ tôi lau khô những chỗ cần khô, em xuống pha nước mời tôi. Hơi lâu nhưng rõ là em có nói chuyện với ai đó. Ví như bố mẹ em hỏi “Thằng hâm nào đó con ?” , đại loại như thế, tôi tưởng tượng.
Ra rót nước cho tôi là một em, ối trời ơi, xinh không kém gì em tôi .
– Em uống nước đi.
– Dạ, chị là …
– Chị là chị của Hương
– Dạ, em chào chị.
– Em cùng cơ quan với Hương à ?
– Vâng ạ.
Đại loại là như thế … Sau này tôi mới hiểu là chị ra để xem cái thằng hâm nó như thế nào . Vì chị cũng đang chưa chồng, tối T7 đang nằm chèo queo, chả thấy ai đủ hâm, đến chơi trong cái ngày mưa gió này cả.
– Em sinh năm bao nhiêu ?
– Dạ em …
– Thế á, vậy bằng tuổi chị . – Nhoẻn cười, hai chị em có khác.
– Nhưng em vẫn gọi chị bằng chị thôi. – Tôi cười.
– Vì em là bạn Hương mà … – Tôi nói tiếp.
Vừa lúc đó em tôi ra.
– Đây là chị em, anh chào chị chưa ?
– Anh chào rồi. – Tôi cười ý nhị.
– Anh X và chị học cùng khóa, chỉ khác trường thôi. Chị em bảo.
Đã qua khấc, tôi dần lấy lại tự nhiên, cũng vì tối nay, chỉ mình tôi là khách. Ngoài trời mưa, vẫn mưa như chưa có dấu hiệu dừng lại. Trong nhà, ấm cúng và chỉ tôi và hai chị em. Nói chuyện rất tự nhiên. Chợt nhìn thấy góc nhà có cái điếu cày … Lạnh và thèm thuốc. Thèm cái quá khứ vô tư hồi xưa.
– Hương, cho anh mượn cái điếu .
– Hai chị em nhìn tôi như người sao Hỏa.
– Anh cũng hút thuốc lào à ?
– Yes, tôi cười.
– Nhà em ai hút thuốc lào vậy ?
– Bố em, nhưng mẹ em cấm, thi thoảng mới hút thôi. Hôi lắm.
Ặc, ặc, ặc. Tôi thầm nghĩ. Yêu hay thương, đâu phải cái mùi. Giống như thằng tôi bây giờ, quần áo tả tơi, ướt rượt, nói gì đến là lượt. Nhưng em không thể cấm tôi nói lời yêu thương cũng như hành động, còn đồng ý hay không là việc của em. Hôm nay, tôi đã đánh bài ngửa với em, chị em, và cả bố mẹ em đang ở dưới nhà .
– Cho anh mượn điếu đi. Lạnh quá. – Tôi nài nỉ.
– Khiếp, cái anh này. – Em tôi buông xuôi.
– Cho anh ấy hút. Mấy khi. – Chị em vừa nói vừa cười.
Uh, mấy khi. Tôi thầm nghĩ. Cám ơn chị. Giời đất ạ, nếu em gặp chị trước khi gặp Hương, chắc gì chị đã là chị của em ? Tôi nghĩ đùa.
Hồi sinh viên, thuốc lào tôi hút được, thậm chí còn thấy thích hơn thuốc lá. Nhưng khi ra trường, tự nhiên thấy lạc lõng, vậy nên thôi. Hôm nay làm tý. Cũng vì tôi muốn tự nhiên trong nhà, thích thì nói thích. Vậy thôi.
Réo một hơi, không ngờ thuốc lào nhà em nặng như thế, cộng với lâu ngày chưa hút và điếu hơi thông, tôi say …
– Cho anh ngụm nước. Tôi nói trong đờ đẫn
Lóng nga lóng ngóng như chưa bao giờ thấy người say thuốc, em tôi rót nước cho tôi. Nhấp 1 ngụm, y như người nghiện, tôi ngả người xuống thành ghế và say … Hình như một lúc lâu, tôi mới tỉnh. Mở mắt ra chỉ thấy mỗi mình em. Chị em chắc chán quá, té đi ngủ hay sao tôi cũng không hỏi.
– Anh hút thuốc lào lần đầu à? – Em tôi hỏi .
– Ngày xưa anh có hút, hồi sinh viên ấy mà. Nhưng thuốc lào nhà em ngon quá, em có bỏ chất gây thương gây nhớ gì trong đó không mà anh thấy sốc quá. – Tôi chữa ngượng.
– Không biết mẹ em có bỏ cái gì cho bố em không, em không biết. Em thì không. Lần sau anh đến, anh nhớ mang cả thuốc lào đi mà hút, em cho mượn điếu. Kẻo lại bị nhớ, bị thương.
Ặc, biết đùa gớm. Tôi hay để ý những người đi tán gái, quần áo tề chỉnh, ăn nói chỉn chu và đặc biệt là hay ngọng líu ngọng lô. Nhiều anh còn như ngậm hột thị, chỉ biết nhìn và nghe người khác nói. Thuốc lá thơm …
Tôi thì ngược lại, như hôm nay, quần áo bình thường, mưa còn làm cho ướt rượt. Thuốc lào hút hôi rình. Chỉ có điều, tôi cố gắng tìm mọi cách a băng (ngôn ngữ bi_a) văn hóa nhất có thể để trình bày ý thích của mình, không giấu diếm, kể cả với bố mẹ em ý, anh chị em …
Liếc thấy trên tủ nhà em có mấy tờ báo văn nghệ, tôi hỏi :
– Em có hay đọc báo này không ?
– Em thỉnh thoảng.
– Uh, anh cũng hay đọc báo này, nhưng chỉ một vài mục thôi.
– Anh hay đọc mục gì.
– Chủ yếu là truyện ngắn với thơ thất tình … – Tôi chọc
– Anh có vẻ hay thất tình nhỉ ? Yêu thế nào mà cứ để cho người ta đá suốt thế ?
– Chắc tại anh xấu, anh phọt phẹt, nên người ta bỏ anh đi lấy người khác .
– Chắc thế, cũng có thể anh nhầm người … Bữa trước đi cưới Trang, anh nói với xếp “Số anh cứ tán ai là người đó lấy chồng”. Anh còn nhớ không ?
– Ừ, mà sao ? – Tôi choáng.
– Em bao giờ muốn lấy chồng, em thuê anh tán nhé ?
– Anh không chơi với người nhớ dai đâu ? Thôi được, lỡ nhớ rồi thì tha cho lần này. Vậy em thuê anh, trả công anh bằng gì ?
– Em chưa biết, vì bây giờ em chưa muốn lấy chồng.
– Cũng được, nhưng mà báo trước cho anh sơm sớm, vì anh dạo này đắt hàng lắm.
Tôi cười át cả tiếng mưa …
Cứ thế, câu chuyện xoay quanh những gì trai gái, nam nữ, quan hệ và cuộc sống. Tuyệt nhiên em không hề đả động đến công việc cũng như một số đối tượng trong cơ quan mà tôi biết chắc là em biết… trên mức tình cảm. Chỉ sau này tôi mới biết, rằng với tính cách của em, tôi được như thế là cả một vấn đề. Tuy nhiên, ngỗng chỉ là ngỗng thôi, tôi chỉ có cảm giác là đến nhà em, nói chuyện với mọi người trong sự thoải mái, vô tư và chuyện đến lần sau không còn phải e ngại.
– Anh về đi. – Em tôi đuổi.
– Anh chưa muốn về, em không thích nói chuyện với anh nữa sao ?
– Không phải, xe anh còn để ngoài kia, anh về cho người ta dọn quán.
Trời đất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời vẫn mưa, thậm chí còn đang rất to, và tôi hiểu, hôm nay như thế cũng là đạt yêu cầu.
– Vậy anh về nhé, về sớm không thì ngày mai xóm em lại ầm ĩ lên về việc có anh chàng nào, lụt lội còn đi yêu, mãi khuya mới về …
– Ờ, em thả chó nhé ?
Ghét ghê gớm, em tôi nhớ dai kinh khủng, hay là những gì làm em thấy ấn tượng, làm em không quên được ?
– Cháu chào hai bác, cháu về ạ.
– Cháu về nhanh, thay quần áo khô kẻo cảm lạnh đấy …
– Vâng ạ.
– Chị em đâu ?
– Chị em ngủ rồi.
– Cho anh gửi lời chào chị nhé.
– Vâng.

You Might Also Like

0 nhận xét: